*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Nương thân??
Huỳnh Thiếu Bảo ngẩn người nói,thiếu niên đang ngồi giặt y phục ngoài giếng,khi ngẩng đầu lên thì không biết mẫu thân của mình đi đến đây từ lúc nào.
Nữ tử thấy thiếu niên cứ ngồi ngẩn người mãi,lông mày cứ thỉnh thoảng lại nhíu lại dường như có tâm sự liền đi đến,nàng dùng hành động như muốn nói rằng nếu có điều gì khúc mắc thì hãy nói với nàng.
Ánh mắt thiếu niên sáng lên nhưng sau đó liền cụp xuống khẽ lắc đầu nói:
- Nương,Bảo nhi không có chuyện gì đâu.
Bộ dạng đó của thiếu niên sao qua được ánh mắt của nữ tử,hơn nữa đứa trẻ này không giỏi che giấu cảm xúc của mình,nàng nhìn thiếu niên với ánh mắt hiền dịu rồi khẽ lắc đầu ra hiệu nói rằng:cứ nói ra,nàng sẽ không trách.
Huỳnh Thiếu Bảo thấy vậy liền tỏ ra vui mừng,thiếu niên bắt đầu kể lại hôm nay lại gặp được hai vị ca ca,thấy bọn họ ra tay cứu mẹ con La tỷ,rồi lại mời bọn họ đi ăn,...thiếu niên kể lại cả mọi thứ sau đó thấp giọng nói:
- Nương,Phong đại ca rất tốt,huynh ấy còn biết trị bệnh,hơn nữa chính mắt Bảo nhi trông thấy huynh ấy trị khỏi cho La tỷ tỷ,nếu huynh ấy chữa cho mẫu thân thì tốt rồi.
Nữ tử thoáng trầm mặc,nàng ngước lên bầu trời rồi thở dài một hơi cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt thiếu niên,đôi tay liền ra hiệu.
Huỳnh Thiếu Bảo thấy vậy liền kích động nói:
- Nương,là thật,người đồng ý cho bọn họ đến đây thật sao??
Nữ tử khẽ gật đầu,Thiếu Bảo nhảy cẫng lên đầy mừng rỡ rồi ôm trầm lấy nữ tử vui mừng nói:
- Cảm ơn mẫu thân,cuối cùng người cũng sắp được trị bệnh rồi.
Huỳnh Thiếu Bảo ôm chặt lấy nữ tử,sau cùng thiếu niên mới sực tỉnh nói:
- A,đúng rồi,Bảo nhi phải đi tìm hai vị ca ca đây,ta muốn báo tin này cho bọn họ biết.
Nữ tử khẽ lắc đầu,ngón tay nàng chỉ lên trời như muốn nói rằng trời bây giờ cũng sắp tối,nên để ngày mai đi.
Huỳnh Thiếu Bảo bấy giờ mới ngẩn người ra,thiếu niên ngượng ngùng nói:
- Vậy được,mai Bảo nhi sẽ lên đường thật sớm,nhất định sẽ mời được Phong đại ca về trị bệnh cho mẫu thân.
Nữ tử nghe thiếu niên nói như vậy đôi mắt hơi dưng dưng,nàng ôm chặt lấy thiếu niên rồi đưa tay xoa đầu y.
…
- Ngươi nói,chúng ta cải trang thành như thế này liệu có ổn không??
Nam tử đi phía sau run giọng nói,gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nam tử đi phía trước quay lại thản nhiên đáp:
- Yên tâm đi,kỹ năng của ta thì ngươi không phải lo.
Hai nam tử này vốn là Lý Kỳ Phong hai người cải trang mà thành.
Lúc này hai người bọn họ đang cải trang thành hai tên nam tử kia,Tuyệt Vô Mệnh thì cải trang thành gã họ Bùi,còn hắn thì cải trang thành tên còn lại,bởi vì hắn không có bí pháp hô biến như thiếu niên nên phải loay hoay mất rất nhiều thời gian.
Cuối cùng chính tay Tuyệt Vô Mệnh cải trang lại cho hắn,gương mặt hiện tại của hắn quả thực giống y như đúc,thân hình cũng tương tự,ngay cả khí tức phát ra cũng là cao thủ trúc cơ.
- Nhưng ta vẫn thấy nguy hiểm,dù sao đó cũng là nguyên anh cao thủ,nếu mà lão ta phát hiện chúng ta giả mạo thì quả thật nắm chắc cái chết.
Tuyệt Vô Mệnh cười nhạt nói:
- Yên tâm đi,viên giả khí hoàn ta đưa cho ngươi có thể giả mạo khí tức rất tốt,nó có hiệu quả trong hai canh giờ,hơn nữa chúng ta lại có lệnh bài trong tay,lão già kia sẽ không quá để ý đâu.
Lý Kỳ Phong khẽ gật đầu trong lòng có vẻ hơi yên tâm một chút,tuy là vẫn còn có chút sợ hãi nhưng đã làm đến bước này rồi thì hắn cũng không muốn từ bỏ.
Hai người đi đến hầm mỏ thì trời cũng đã tối,Tuyệt Vô Mệnh giơ lệnh bài ra hô to:
- Chúng ta muốn vào bên trong.
Lão giả nguyên anh cao thủ kia mở mắt ra,khi nhìn thấy hai người bọn họ liền ngạc nhiên nói:
- Là các ngươi,không phải các ngươi đã lấy linh thạch đi rồi sao??
— QUẢNG CÁO —
Tuyệt Vô Mệnh bình thản nói:
- Lúc chiều chúng ta quên mất,quốc sư dặn ta phải kiểm tra lại xem bên trong,xem lượng linh thạch trong mỏ còn khoảng bao nhiêu rồi báo cáo chi tiết lại cho ngài ấy.
Lão giả nghe xong khẽ nhướn mày,tuy nhiên thấy lệnh bài cũng không phải giả mạo đành gật đầu:
- Vậy được,hai ngươi vào đi.
Lý Kỳ Phong hai người bình tĩnh đi vào bên trong hầm mỏ,khi vào bên trong bọn họ lại đi theo một tu sĩ dẫn đường,ba người đi vòng vèo hơn một nén nhang mới tới nơi.
Tu sĩ dẫn đường nói:
- Hai vị đại nhân,đã đến nơi rồi.
Nói xong gã cũng không ở lại mà quay người đi ra ngoài.
Lý Kỳ Phong thấy tên tu sĩ kia đã đi xa liền phở phào một hơi nhẹ nhõm,nãy giờ hắn vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng,cũng may là tâm cảnh đã mạnh mẽ hơn,nếu không vừa rồi hắn thật sự nghĩ rằng mình đã lộ,nguyên anh cao thủ thật sự rất đáng sợ.
Trước mặt bọn họ bây giờ là một khu vực rộng lớn,có rất nhiều phàm nhân,bọn họ tuổi tác từ già đến trẻ,mỗi người một dụng cụ trên tay,tất cả đều chăm chú vào khai thác,không hề để ý đến sự có mặt của hai người.
Cứ một đội ngũ khoảng hai mươi người thì lại có một võ giả đứng trông coi,những võ giả này phụ trách đốc thúc phàm nhân làm việc,nếu có ai lơ là thì bọn họ sẽ đánh bằng cái roi da trên tay.
Lý Kỳ Phong thoáng lướt qua,quả nhiên tất cả những người này đều trúng phải chướng khí,làn da đã dần chuyển sang nhợt nhạt.
Tuyệt Vô Mệnh vỗ tay hắng giọng rồi lớn tiếng nói:
- Tất cả những người có mặt ở nơi này nghe đây,bọn ta phụng mệnh tới đây kiểm tra hầm mỏ,tất cả mọi người dừng tay lại rồi đi ra ngoài,nhưng tất cả không được đi quá xa,chỉ được cách nơi đây mười trượng,đợi chúng ta kiểm tra xong thì vào làm tiếp.
Một võ giả nghi hoặc nói:
- Đại nhân,chuyện này,như vậy chúng ta sợ không kịp tiến độ.
Lý Kỳ Phong thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm đi,chúng ta kiểm tra rất nhanh,không mất quá nhiều thời gian đâu.
- Vậy,được rồi,tất cả mọi người theo ta ra ngoài.
Võ giả nam tử mở miệng nói.
Khi đám người đã đi hết ra ngoài,Tuyệt Vô Mệnh khoát tay nói:
- Ngươi cũng đi ra với bọn họ đi,đừng để bọn họ chạy lung tung.
Lý Kỳ Phong tỏ ra bất mãn,hắn nói:
- Sao ngươi không đi ra canh bọn họ đi.
Tuyệt Vô Mệnh cười nhếch mép đầy khinh bỉ:
- Ta ra ngoài vậy thì ngươi bày trận nhé,hơn nữa ngươi đâu có biết cách lấy linh thạch,chẳng nhẽ ngươi đào từng viên??
Lý Kỳ Phong nghe đến đây thì lộ vẻ bất đắc dĩ,hắn nghiêm nghị nói:
- Ngươi lấy linh thạch xong nhất định phải chia cho ta một nữa đấy.
- Hắc hắc,yên tâm đi.
Thiếu niên cười lên một cách gian manh,trong lòng không ngừng tính toán.
Hơn một canh giờ sau Tuyệt Vô Mệnh mới đi ra ngoài kêu bọn họ tiếp tục vào làm việc,Lý Kỳ Phong thấp giọng nói:
- Ngươi bố trí trận pháp thế nào rồi,định bao giờ thì kích hoạt??
Thiếu niên liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái:
- Sao ta phải kích hoạt,ta đã đặt sẵn thời gian rồi,một canh giờ sau nơi này sẽ tự sụp đổ.
— QUẢNG CÁO —
Lý Kỳ Phong kinh ngạc nói:
- Như thế cũng được??
Tuyệt Vô Mệnh đắc ý đáp:
- Đương nhiên,đạo gia ta là ai cơ chứ,những việc mà trận pháp sư khác không làm được rơi vào tay ta bất quá chỉ là một cái nhấc tay.
Thiếu niên hắng giọng lại rồi lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người nghe đây,một canh giờ nữa nơi đây sẽ bị...ưm..ừm.
Lý Kỳ Phong vội vã bịt miệng tên này lại rồi nói tiếp:
- Mọi người nghe đây,một canh giờ nữa tất cả hãy nhanh chóng ra bên ngoài,hôm nay là một ngày đặc biệt nên tất cả được trở về sớm.
Những người này sau khi nghe hắn nói như vậy liền tỏ ra mừng rỡ,tên võ giả lúc trước lại mở miệng nói:
- Đại nhân,hôm nay là ngày đặc biệt gì,sao lại được nghỉ sớm??
Hắn tức giận nói:
- Ta nói ra ngoài thì ra ngoài đi,ngươi hỏi lắm như thế để làm gì,hay ngươi định cãi lệnh của ta??
- Tiểu nhân không dám.
Võ giả kia hoảng sợ nói.
Lý Kỳ Phong phất tay thản nhiên nói:
- Được rồi,tất cả làm việc đi,chúng ta đi trước.
Nói rồi hắn lôi thiếu niên ra ngoài,đi được một đoạn hắn thở ra một hơi,tức giận mắng to:
- Nãi nãi nhà ngươi,ngươi tỏ vẻ anh hùng cái gì,vừa nãy nếu không phải ta sớm chặn miệng ngươi lại thì ngươi đã hại chết ta rồi.
Tuyệt Vô Mệnh ngạc nhiên nói:
- Có cần thiết phải làm quá lên như vậy không,ta nói với bọn họ thì có sao,bọn họ vui mừng còn không kịp nữa là.
Lý Kỳ Phong thoáng lắc đầu,hắn nhìn y với ánh mắt chán nản rồi khẽ thở dài:
- Đúng là chưa trải sự đời,còn non lắm,ta nói ngươi ở trên núi xuống chắc chắn không sai đâu.
- Nói cho ngươi biết,ở đó có biết bao nhiêu là hạng người,có khi còn có tai mắt ở bên trong,nếu như ngươi cứ khơi khơi làm lộ hết ra như vậy,chưa kịp đi ra ngoài ngươi đã bị lão già nguyên anh kia làm thịt rồi.
Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây thì bỗng ngẩn người,quả thực y chưa nghĩ đến điều này,thế nhưng thiếu niên vẫn tức giận nói:
- Ngươi nói ai chưa trải sự đời??
- Ta nói ngươi,ngươi chưa trải sự đời.
- Tổ phụ nhà ngươi,có ngươi chưa trải sự đời thì có.
- Ta nói ngươi.
- Ngươi..
…
- Hai ngươi sao ở trong đó lâu như vậy??
Lão giả lạt nhạt nói,trong ánh mắt tỏ ra vẻ hoài nghi.
Tuyệt Vô Mệnh bình thản đáp:
- Chúng ta cần phải kiểm tra rõ ràng và thật chi tiết,tuy là có mất hơi nhiều thời gian nhưng như vậy mới trở về bẩm báo thái sư rõ ràng được.
— QUẢNG CÁO —
Lão giả khẽ gật đầu,tuy trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng lão cũng không nói gì thêm mà phất tay:
- Được rồi,hai ngươi đi đi.
Lý Kỳ Phong hai người bình tĩnh mà đi,nhưng mới đi được vài bước thì lão giả quát lớn:
- Chờ một chút.
Hai người bọn họ giật nảy mình,tuy nhiên bọn hắn vẫn quay người lại,hắn cố tỏ ra bình thản nói:
- Tiền bối còn có chuyện gì dặn dò??
Lão giả cười nhẹ đáp:
- Cũng không có gì đặc biệt,khi nào gặp mặt quốc sư nhớ cho ta gửi lời hỏi thăm nhé.
Lý Kỳ Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm gật đầu nói:
- Tất nhiên rồi,ta nhất định sẽ báo lại với quốc sư.
- Vậy hai ngươi lên đường đi.
- Cáo từ.
Lý Kỳ Phong hai người chắp tay rồi nhanh chóng rời đi.
Khi Lý Kỳ Phong hai người bọn họ đã thoát khỏi phạm vi thần thức của lão giả rồi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm,tuy nhiên hai người liếc nhau rồi co giò mà bỏ chạy,hôm nay bọn họ thật sự đã làm một việc tày đình rồi,nếu không nhanh chóng bỏ trốn sợ rằng sẽ rất nguy hiểm.
Thế nhưng mới chạy được một lúc,do trời tối lại thêm không chú ý nên hắn liền va phải một người đang đi ngược lại.
- Xin lỗi..xin lỗi,ngươi có làm sao không??
- Ủa,Thiếu Bảo huynh đệ??
Lý Kỳ Phong kinh ngạc nói.
Huỳnh Thiếu Bảo khẽ sửng sốt,thiếu niên không nhận ra người trước mặt mình là ai,đáng lẽ giờ này thiếu niên đang ở nhà,thế nhưng vì lo lắng không tìm Lý Kỳ Phong nên y mới lén lút ra ngoài.
Lý Kỳ Phong lau bỏ lớp trang điểm trên mặt đi vui mừng nói:
- Là ta.
Tuyệt Vô Mệnh cũng kích hoạt thuật pháp,trở lại bộ dáng ban đầu.
Huỳnh Thiếu Bảo thấy vậy ánh mắt liền sáng bừng lên,gương mặt vui mừng chạy đến nắm tay hắn nói:
- Phong đại ca,rốt cuộc ta cùng tìm được huynh,mau,huynh mau đến xem bệnh tình cho mẫu thân của đệ,người đồng ý cho ta dẫn huynh đến rồi.
Lý Kỳ Phong liền tỏ vẻ khó xử,bây giờ hai người bọn hắn vừa gây ra đại họa,nếu không sớm tẩu thoát thì e là sẽ xảy ra biến cố khó lường,mà bây giờ cũng không thể không cứu người.
Nhìn thấy hắn đang phân vân,Tuyệt Vô Mệnh đứng bên cạnh nói ngay:
- Đi,đi cứu người trước,dù sao vừa rồi cũng cải trang,nếu bọn họ có truy tìm cũng không nhận ra đâu.
- Thế nhưng??
Tuyệt Vô Mệnh nghiêm nghị,ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén:
- Làm đi,cùng lắm nếu bọn chúng tìm được ta sẽ đứng ra,nguyên anh,cũng không phải vô địch.
Lý Kỳ Phong nghe xong liền ngẩn người,nếu tên này đã nói như vậy rồi thì hắn cũng không lo ngại nữa,y gật đầu phất tay nói:
- Được,Thiếu Bảo huynh đệ,chúng ta đi.