Lý Kỳ Phong sau một hồi cảm thán hắn liền kiểm kê lại những thứ mình cướp được:ba thanh kiếm nhất cấp,linh thạch hạ phẩm năm mươi viên cùng với vài lọ thuốc trị thương thông thường.

Riêng số của cải của Trương Huỳnh nhiều đến mức làm hắn cười không ngậm được mồm:linh thạch hạ phẩm hai trăm hai mươi viên,hai lọ đan dược trị thương,năm viên tụ khí đan,một thanh kiếm nhị cấp,cùng với hơn chục cây thảo dược nhị giai,đặc biệt thanh kiếm nhị cấp phải bán được hơn một ngàn linh thạch,thanh kiếm này vốn là đồ Trương Huỳnh mang đi khoe mẽ,không ngờ hiện tại lại rơi vào tay hắn.

Vũ khí của tu sĩ cũng phân chia cấp bậc đàng hoàng,vũ khí nhất cấp đến tam cấp gọi chung là phàm cấp,tứ cấp đến lục cấp là huyền cấp,chênh lệch giá cả giữa cấp bậc vũ khí cũng rất lớn,tuy nhiên hiệu quả của chúng mang lại cũng rất tốt.

Cùng là vũ khí phàm cấp nhưng vũ khí nhị cấp mạnh hơn vũ khí nhất cấp khá nhiều.

Nếu lúc trước hắn có một thanh kiếm nhị cấp thì dù không cần dùng chân khí bao bọc mũi kiếm cũng có thể đâm qua da của phần thực lang thủ lĩnh dễ dàng,độ sắc và cứng của nó không phải vũ khí nhất cấp có thể so sánh.

Hắn cũng biết chuyện mình vừa làm nói cho cùng cũng là trấn lột,chỉ khác là bọn chúng muốn giết người và cướp của hắn trước,bị hắn cướp lại cũng không oan.

Lý Kỳ Phong là một người tâm tính tự do,phóng khoáng,làm chuyện gì của thoải mái tùy tâm sở dục,với tính cách như hắn rất khó sống chung ở địa cầu với quá nhiều pháp tắc,ngược lại hắn lại thấy thoải mái khi vẫn còn là thằng lưu manh đầu đường xó chợ.

Hoàn cảnh ở nơi đây cũng gần giống như vậy khiến hắn càng cảm thấy thích thú.

- Đúng là một tên công tử nhà giàu.

Lý Kỳ Phong chậc một tiếng cảm thán,bảo sao tên đó ít tuổi hơn lại gần đạt tụ khí cảnh thất cấp,nhà giàu như thế thì chắc chắn sẽ có nhiều đan dược tu luyện,hắn không hề nghi ngờ điều đó.

Có điều bây giờ hắn cũng triệt đệ gây thù với bọn họ rồi,xem ra ngày tháng trước mắt sẽ không yên tĩnh,thế nhưng hắn cũng không có chút sợ hãi nào mà coi đó là động lực để thúc ép mình mạnh lên.

- Xem ra ta đã quá tự tin.

Lý Kỳ Phong suy tính lại rồi tự cười chế giễu,vốn tưởng là có chân khí mạnh và thần thức rộng đã đủ sức tung hoành trong khu vực này,thế nhưng hắn lại quên mất trợ thủ rất lớn của võ giả là vũ khí,sau khi đối chiến với Lý Cẩu hắn mới nhận ra điều này.

Võ giả cùng tuổi tranh đấu thì chênh lệch của bọn họ giữa kỹ năng dùng vũ khí là không lớn,cảnh giới mới là quan trọng.

Thế nhưng với người chưa từng dùng đến vũ khí như hắn thì đây là nhược điểm lớn,tay không đối chiến với người có vũ khí,đây là một hành động tự sát trong cảnh giới tụ khí cảnh.

Bởi vì thân thể của võ giả cao cấp dù có nhanh hơn võ giả trung cấp nhưng chênh lệch không quá nhiều,nếu không phải hắn có thần thức thì sớm đã tiêu mạng.

Đồng thời một phần do hắn chủ quan,không dùng thần thức quan sát xung quanh nên bị bọn họ bao vây,nếu gặp đội ngũ mạnh một chút thì hắn đã khó lòng trốn thoát,hắn quá tự phụ rồi,càng nghĩ càng thấy mình còn nhiều thiếu xót.

- Haiz,trước mắt vẫn là tìm một chỗ an toàn trú chân đã,xem ra lần lịch luyện này của ta không hề vô ích,trước mắt đã học thêm được vài điều rồi.

Lý Kỳ Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm,hắn gom tất cả những thứ cướp được rồi mang theo bên người tiếp tục lên đường.

Cuối cùng hắn cũng tìm được một cái cây to,nó bị rỗng một khoảng lớn ở thân cây,hắn dùng kiếm sửa sang lại cho vừa một người ngồi lọt thoải mái,kiểm tra khu vực xung quanh,cuối cùng đặt vài cái bẫy đơn giản ở bên ngoài rồi dùng cành cây nhỏ che phần cái hốc cây lại,còn hắn thì trú ở bên trong đó,muốn sống ở trong rừng thì hắn không thể không cẩn trọng.

Lý Kỳ Phong trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được,hắn nghĩ mình còn nhiều thứ phải làm,cuối cùng hắn lấy lò luyện đan ra tiện thể luyện chế vài lọ thuốc dùng để tu luyện.

Ngày hôm sau,trời vẫn còn chưa sáng hắn đã bật tỉnh,thời gian hắn chỉ chớp mắt được có một canh giờ,từ hôm nay hắn lại có một kế hoạch luyện tập khác,chính từ sai lầm của hôm trước khiến đêm qua hắn nảy chợt ra ý nghĩ này.

“Luyện kiếm”,bắt đầu từ hôm nay hắn phải luyện tập để dùng được kiếm,chỉ cần luyện được cách dùng kiếm cơ bản là được,ít nhất là biết vung và chém đơn giản.

Ngày trước khi còn là thằng lưu manh hắn cũng từng chém lộn,thế nhưng nếu dùng phương pháp chém loạn xạ như vậy ở thế giới này thì e rằng có một trăm cái mạng cũng không đủ cho hắn sài,võ giả ở đây đại đa số là luyện võ từ nhỏ,những chiêu trò đó đối với bọn họ chỉ giống như múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Lý Kỳ Phong dùng hơn nửa ngày mới bắt được ba con xám tinh thỏ về làm dụng cụ luyện tập,hắn không biết người khác luyện kiếm như thế nào,nhưng hắn chỉ nghĩ ra cách ngớ ngẩn như thế này thôi.

Đầu tiên hắn tìm một khu vực trống trải và hiếm người qua lại trong rừng,sau đó lấy những cây gỗ dài và chắc rồi chôn một đầu xuống đất,hắn làm thành một hàng rào bằng gỗ hình vuông,diện tích khoảng bốn trượng,cuối cùng là thả ba con xám tinh thỏ vào trong đó.

Xong xuôi hắn đi vào bên trong khu vực nhốt xám tinh thỏ rồi rút kiếm ra đuổi chém bọn chúng quanh cái hàng rào,xám tinh thỏ bị hắn đuổi chém thì trở nên hoảng loạn,chúng bỏ chạy khắp nơi nhưng không thể vượt qua những hàng rào vừa chắc vừa cao được,thế nhưng hắn cũng không dễ dàng để chém trúng một con xám tinh thỏ.

Đây là một loài yêu thú chạy rất nhanh,muốn bắt sống chúng thì hắn phải làm bẫy mới bắt được,lần này hắn không dùng chân khí và thần thức,muốn đuổi bắt chúng đã khó chứ đừng nói đến muốn chém trúng một con.

Thế là hắn cứ thế đuổi giết ba con xám tinh thỏ chạy vòng quanh cái hàng rào trông rất khôi hài,vốn tưởng trong khu vực bốn trượng chém trúng xám tinh thỏ là dễ dàng thế nhưng hiện thực khiến hắn muốn tuyệt vọng,hắn chạy đứt hơi mà không chém trúng một con nào.

- Hộc..hộc..phù phù.

Lý Kỳ Phong thở ra vài hơi gấp gáp mệt nhọc,tập luyện kiểu này khó hơn hắn nghĩ nhiều,hắn luyện hết cả một buổi mà không chém trúng một con nào,xám tinh thỏ chạy quá nhanh,và hắn dùng kiếm quá ẩu,cuối cùng hắn không làm gì được thẹn quá hóa giận dùng lưới bắt lấy một con xám tinh thỏ nướng ăn cho đỡ tức.

Một ngày lặng lẽ trôi qua rất chóng vánh,sáng hôm sau hắn lại đi tìm thêm xám tinh thỏ,tiện thể hái thảo dược luôn,sau đó hắn lại về luyện tập với xám tinh thỏ,buổi tối thì tập tành luyện đan và dùng đan dược để tu luyện,huyệt đạo được đả thông vù vù,cảnh giới hắn tăng lên nhanh chóng.

Trong mười ngày,Lý Kỳ Phong đả thông được tổng cộng một trăm linh tám huyệt đạo,cảnh giới của hắn từ tụ khí tứ cấp tăng lên tụ khí lục cấp,mà hắn chỉ dùng nguyên buổi đêm để tu luyện thôi,chân khí trong đan điền của hắn bây giờ phải mạnh ngang tụ khí cảnh cửu cấp viên mãn.

Có một đêm hắn từng thử tu luyện như võ giả bình thường là hấp thu nguyên khí thiên địa,sau hôm đó hắn liền từ bỏ phương pháp tu luyện này và dám nghĩ tới nữa.

Năm viên tụ khí đan hắn cướp được cũng đã sớm dùng hết,duy chỉ có một điều làm hắn buồn bực,đó là hắn ăn may thỉnh thoảng mới chém trúng xám tinh thỏ,tuy vẫn là chém bừa nhưng hắn bắt đầu cảm thấy mình sử dụng kiếm đã có phần thuận tay hơn trước rồi.

Thỉnh thoảng khi đi hái thảo dược trong rừng hắn cũng gặp vài đội ngũ võ giả như đang đi tìm gì đó,hắn đoán bọn họ có thể đang truy tìm hắn,chắc là đám thuộc hạ của Trương Huỳnh đang truy nã hắn,tất nhiên hắn luôn luôn sử dụng thần thức để do thám,nên cho dù bọn họ có cả tu sĩ khai điền cảnh thì cũng không mạnh thần thức bằng hắn được.

Tu sĩ khai điền cảnh sơ cấp thần thức chỉ quan sát được bán kính hai mươi trượng,tu sĩ luyện đan như Lê Hoàn mà chỉ đạt ba mươi trượng,còn hắn đã là năm mươi hai trượng rồi,mạnh hơn hai trượng so với ban đầu.

Không tu luyện thì không biết,bây giờ tu luyện mới biết thần thức của hắn kinh khủng nhường nào,thần thức của hắn bây giờ còn mạnh ngang cao thủ trúc cơ cảnh trung cấp rồi đó,bởi vậy tu sĩ khai điền cảnh muốn tìm được hắn thì đúng là người si nói mộng,đương nhiên để duy trì thần thức quan sát liên tục thì hắn cũng khá mệt mỏi,và chỉ dùng được khoảng ba canh giờ liên tục,nhưng như vậy là thừa đủ cho hắn rồi.



Mục Sâm Lâm,khu vực giáp ranh giữa địa phận của trấn Đông Miễu và trấn Cao Dương,có một tu sĩ khai điền cảnh bộ dạng chật vật đang cố gắng bỏ chạy,phía sau còn có ba tu sĩ khai điền cảnh khác đang đuổi theo rất gần.

Tu sĩ nọ là một trung niên nam tử,đầu tóc thì bù xù,thương thế trên người cũng có vài vết chém,máu còn đang chảy do chưa có thời gian trị thương,khuôn mặt hơi tái đi,duy chỉ có đôi mắt của gã là vẫn sáng ngời nhìn về phía trước kiên trì bỏ chạy.

Tu sĩ này vốn là do thám được trà trộn vào trấn Cao Dương ở bên cạnh,thế nhưng do phát hiện được một kế hoạch bí mật của bọn họ nên bị truy sát,vốn có tận năm người do thám khác thế nhưng chỉ có gã là thành công bỏ trốn.

- Vương Tú,dừng lại đi,chỉ cần ngươi chịu hợp tác,ta sẽ cầu xin với bọn họ tha cho ngươi cái chết,thậm chí còn được hưởng vinh hoa phú quý.

Một gã tu sĩ mặc trường y màu xám đang đuổi theo tu sĩ nọ nói to,Vương Tú nuốt một viên đan dược trị thương cuối cùng vào miệng rồi vừa chạy vừa cười điên cuồng nghiến răng căm hận nói:

- Haha,Lý Tứ là Lý Tứ,ta lại không ngờ ngươi lại là một con chó của trấn Cao Dương,Vương mỗ nhìn nhầm ngươi rồi.

Tu sĩ tên Lý Tứ nghe vậy cũng không nổi giận mà bình tĩnh đáp lại:

- Vương Tú,muốn làm đại sự thì phải chấp nhận trả giá,ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Vương Tú nghe xong càng thêm tức giận,gã dùng hết khí lực vượt qua địa phận khu rừng của trấn Cao Dương,khi vừa chạy vào địa phận của trấn Đông Miễu,gã liền thở phào một hơi nhẹ nhõm,thế nhưng sau đó liền rút kiếm cắt một lọn tóc phía sau ném lại nói:

- Người như ngươi không xứng làm người của trấn Đông Miễu,tình huynh đệ chúng ta cắt đứt từ đây,tên phản bội như ngươi nhất định sẽ phải hối hận.

Nói xong gã biết vẫn chưa hết nguy hiểm liền vội vàng nhắm lấy một hướng đi quen thuộc rồi bỏ chạy tiếp.

Ba tu sĩ kia nửa khắc sau liền đuổi tới nơi,một tu sĩ mặc trường y màu lam tức giận nói:

- Khốn kiếp,Lý Tứ,chỉ tại ngươi mà hắn lại trốn thoát,kế hoạch của chúng ta sắp vì hành động ngu xuẩn của ngươi mà bị bại lộ rồi đó.

Một tu sĩ khác thấy vậy liền nêu ý kiến:

- Hay là chúng ta đuổi hắn thêm một đoạn,hắn bị thương cũng không chạy được xa đâu.

Lý Tứ nhặt lọn tóc mà Vương Tú để lại,gã nhìn về phía xa có phần chua xót nhưng lập tức lạnh lùng kiên quyết nói:

- Không cần đâu,đuổi sang bên đó chúng ta càng dễ bị lộ và nguy hiểm,ta đã có chuẩn bị rồi,hắn nhất định phải chết.

Vừa nói gã liền lấy ra một con yêu thú dạng phi cầm nhỏ chỉ bằng nửa bàn tay,cẩn thận buộc một mảnh giấy vào chân nó rồi thả nó bay đi.

- Họa câu cầm???

Hai tu sĩ nọ vừa thấy con yêu thú liền kinh ngạc thốt lên,đây là một con yêu thú phi hành tam giai rất hiếm có,bọn họ không ngờ Lý Tứ lại có một con.

Lý Tứ nhìn con yêu thú bay đi cười mỉm nói:

- Đúng vậy,ta tin rằng hắn không thoát được đâu.

Tu sĩ mặc trường y màu lam sắc mặt vẫn còn thâm trầm nói:

- Đừng cho rằng như thế mà đã xong,nếu hắn gặp ai đó trên đường và nói cho bọn họ biết thì sao??

Lý Tứ làm bộ quả quyết như đã nắm chắc đáp:

- Lục huynh yên tâm,ta hiểu tính cách của Vương Tú hơn ai hết,nếu không gặp được người hắn tin tưởng thì hắn sẽ không nói ra đâu.

- Hừ,tốt nhất là như vậy,nếu làm hỏng kế hoạch lớn của bọn ta thì ngươi cũng đợi chết đi.

Sắc mặt của Lý Tứ có phần không tốt nhưng vẫn gật đầu:

- Lục huynh yên tâm,ta đảm bảo sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn.

...

Cách gần cổng trấn Đông Miễu một đoạn,Vương Tú thở hồng hộc chạy như sắp gục ngã,hai tên cẩm vệ canh cổng thấy vậy liền chạy đến đỡ y,một tên cẩm vệ vội lấy ra một lọ thuốc ân cần nói:

- Vương ca,sao huynh lại ra nông nỗi này,ai làm huynh bị thương??

Vương Tú nhìn thấy người trước mắt liền có chút an tâm,gã liền thở ra một hơi rồi tức giận nói:

- Ta bị một tên khốn kiếp phản bội,không còn nhiều thời gian nữa,các ngươi mau đưa ta đến gặp Lục lão,ta có việc gấp.

Nói rồi gã vội vàng đắp thuốc vào những vết thương thì đột nhiên tên cẩm vệ rút ra một con dao rồi bất ngờ đâm một nhát.

- Phập..phụt…

Máu Vương Tú bắn ra tung tóe vương lên cả mặt của tên sát nhân,khuôn mặt Vương Tú hốc hác tái xanh,khóe miệng rỉ máu,đôi mắt gã gằn lên nhìn vào tên cẩm vệ quen thuộc,đôi môi mấp máy run run.

- Trương Bác,ngươi..tại sao ngươi???

Vương Tú tay vẫn còn nắm lấy áo tên cẩm vệ nhìn y thốt lên,vốn tưởng rằng mình đã thành công trốn thoát thế nhưng bây giờ lại bị người khác đâm một dao chí mạng vào ngực,và người đâm gã lại là một người mà y cũng rất tin tưởng.

Trương Bác nhìn Vương Tú với ánh mắt thản nhiên rồi nhanh như chớp rút kiếm ra đâm một nhát nữa vào yết hầu Vương Tú khiến gã không cam lòng mà đổ gục xuống.

Hai tên cẩm vệ nhìn nhau không nói lời nào,thấy xung quanh vẫn không có ai Trương Bác liền ra hiệu cho tên cẩm vệ còn lại mang xác Vương Tú đi theo mình,tên cẩm vệ vác cái xác theo nói với giọng run rẩy:

- Trương ca,chúng ta làm như vậy là triệt để làm phản rồi đó,mạng sống của đệ bây giờ liền giao cho huynh.

Trương Bác mỉm cười hằn học nói:

- Đương nhiên,ngươi yên tâm đi,cái trấn này sẽ sớm đổi chủ thôi,cơ hội phát tài của chúng ta đã đến,đến lúc đó muốn cái gì mà chả có.

Tên cẩm vệ họ Lục tuy vẫn còn sợ hãi nhưng nghe vậy cũng không nói gì thêm,gã mang cái lẽo đẽo đi theo phía sau.

Sau khi đến một khu vực vắng gần đó,Trương Bác ra hiệu cho tên cẩm vệ ném cái xác xuống,gã lục lấy hết những thứ giá trị trên người Vương Tú ra rồi phóng một mồi lửa thiêu cháy hết.

- Vương ca,ngươi đừng có trách ta,chỉ trách là ngươi đã biết việc không nên biết mà thôi.

Nhìn cái xác đang cháy trong đống lửa,Trương Bác hung ác lẩm bẩm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play