Lê Hoàn trầm mặc hồi lâu,nhìn hắn có vẻ không đành lòng nhưng rồi vẫn than nhẹ:
- Nếu là chuyện do ngươi làm thì chắc ngươi cũng nghĩ đến hậu quả rồi chứ??
- Ta biết,thúc yên tâm,ta sẽ không làm liên lụy đến hai người đâu.
Lý Kỳ Phong lập tức hiểu ý tứ của Lê Hoàn khẽ gật đầu nghiêm túc nói.
Thanh Tâm không nói nhưng trong mắt nàng đầy thất lạc,thiếu nữ hiểu cha mình nói như vậy là có ý gì,nó có nghĩa là nếu lần sau hắn mà hắn gặp nguy hiểm từ chuyện đó thì Lê Hoàn sẽ không giúp đỡ hắn nữa.
Phụ thân của nàng vốn là người cố chấp,nếu bây giờ nàng có mở miệng khuyên nhủ thì chắc chắn không có kết quả,nghĩ vậy nàng không dám nhìn hắn mà cúi đầu xuống trong lòng tràn đầy xấu hổ và lo lắng.
Lê Hoàn liếc nhìn hắn trầm lặng,gã làm như vậy trong lòng có chút hổ thẹn,thế nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không phải thân thích,y chỉ giúp được hắn phần nào thôi còn lại hắn muốn sống một cuộc sống như thế nào là chuyện của hắn,gã không có quyền tham dự.
Huống hồ nếu gã là người có đủ năng lực và một thân một mình thì khác,đằng này gã chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi và còn nữ nhi phải chăm sóc,y không thể vì thế mà đưa nó vào nguy hiểm.
Ba người cứ vậy trầm lặng không ai nói thêm một câu,chiếc xe chạy được gần nửa canh giờ thì Lê Hoàn cho dừng xe lại rồi mở miệng nói:
- Xuống xe đi,đoạn đường còn lại chúng ta đi bộ về.
Thanh Tâm có chút nghi hoặc nói:
- Cha,tại sao,chúng ta còn chưa về tới trấn mà.
Lý Kỳ Phong bước xuống xe mỉm cười thản nhiên giải thích:
- Đại thúc lo lắng đám người mà ta chọc giận sẽ dựa theo sự quen thuộc của yêu thú di chuyển mà đoán được chúng ta đến từ đâu,đến lúc đó không chỉ chúng ta mà cả thị trấn đều gặp nguy hiểm.
Lê Hoàn không nói nhưng ánh mắt nhìn hắn càng ngạc nhiên và có phần tán thưởng,dường như y không biết hắn lại hiểu chuyện đến vậy.
Điều này cũng không có gì là lạ,dù sao hắn cũng từng một thân một mình vật lộn với cuộc sống suốt mấy năm nên những chuyện như thế này hắn đều hiểu.
Thế là bọn họ thả cho xe yêu thú chạy trở về,còn ba người thì đoạn tìm một con đường vòng khác đi về trấn.
Luyện Khí Các.
Trong một gian phòng khá xa hoa có hai gã võ giả đang ngồi đối diện nhau,sắc mặt bọn họ đều thâm trầm khó coi,bên cạnh còn có hai thiếu nữ đang châm trà rót nước.
Đây rõ ràng là hai tên võ giả họ Lý và một gã võ giả họ Trần bị hắn chọc cho phát ngất ngay tại Luyện Khí Các,hai người bọn họ một kẻ tên là Lý Cao Mộc còn người kia tên là Trần Bán Tôn,bọn họ đều là hai tên võ giả của hai tông môn gần đây.
Một gã võ giả mang y phục gia nô chạy vội vàng vào phòng,gã quỳ xuống đất run rẩy nói:
- Lý công tử,Trần công tử,theo như tin tức thuộc hạ thăm dò được thì hai người bọn chúng vừa mới rời thành đi về phía bắc.
- Xoảng.
Lý Cao Mộc tức giận ném chén trà xuống đất mắng:
- Phế vật,có mỗi như vậy mà cũng không tìm được chúng,vậy ta còn nuôi các ngươi làm gì.
Gã võ giả hốt hoảng nói:
- Lý công tử bớt giận,nhưng chúng thuộc hạ đã dò theo hướng đi của xe yêu thú rồi,chỉ cần bọn chúng trở về là ta sẽ biết bọn chúng đến đâu.
Lý Cao Mộc nghe vậy càng nổi giận đạp cho gã nô bộc kia một phát làm gã bay ra tận ba thước,gã điên tiết nói:
- Ngươi tưởng bọn họ ngu như ngươi,chúng không biết tìm cách đánh lừa vị trí chắc.
Trần Bán Tôn ở bên cạnh nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm khó coi,y nghiêm giọng nói:
- Lý huynh,thù này tất phải trả,huống hồ lại là một tên phàm nhân dơ bẩn dám nhục mạ chúng ta,nếu không băm vằm hắn ra trăm mảnh thì e rằng hai người chúng ta sẽ không còn mặt mũi ở thành Phong Kiều này nữa đâu.
- Đáng tiếc là ta không mang gia nô đi,nếu không đã không bị thứ phàm nhân ti tiện đó xỉ nhục.
Trần Bán Tôn khẽ thở dài một hơi đầy bực dọc.
Tên nam tự họ Lý cũng nghiêm mặt thâm trầm,lần này gã cũng là không mang theo gia nô,nếu không cho dù có dùng tính mạng của gia nô để giết tên phàm nhân đó thì y cũng làm,Lý Cao Mộc buồn bực nói:
- Trần huynh nói như vậy thì ta cũng hiểu,vấn đề là nếu tên khốn đó gần đây thì dễ rồi,nhưng chúng ta còn chưa gặp hắn bao giờ thì có thể đi đâu tìm chứ,bây giờ dù có huy động người đi tìm cũng là mò kim đáy biển.
Sắc mặt hai người bọn họ đều rất không tốt,vì sự kiện nhục nhã đó mà bây giờ hầu như những người trong thành đều biết,khiến cho bọn họ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống,danh dự đã bị tổn hại nghiêm trọng,sau này muốn sống tốt trong tông môn e rằng khó càng thêm khó.
Hai thiếu nữ đứng cạnh đó nghe thấy vậy ánh mắt khẽ lóe lên đầy toan tính,hai người khẽ thì thầm to nhỏ với nhau,thiếu nữ mặc y phục màu hồng nhạt rụt rè nói:
- Lý công tử,Trần công tử,nếu hai vị muốn tìm tên phàm nhân rác rưởi đó thì tiểu nữ đúng là có một cách.
- Cái gì!!!cô nương có cách??
Hai gã võ giả Lý,Trần nghe vậy liền lập tức quay qua thiếu nữ đồng thanh nói.Bọn họ bây giờ đúng như người chết đuối vớ được cọc,thiếu nữ mặc y phục màu vàng đứng bên cạnh cũng cười mỉm xác nhận:
- Bọn tiểu nữ đúng là có cách có khả năng cao tìm được tên phàm nhân đó,chỉ là hai vị công tử muốn dùng cái gì để trao đổi đây.
Vừa nói hai thiếu nữ vừa liếc nhìn nhau như đang trao đổi,rõ ràng đây là hai thiếu nữ tên là Xuân Hoa,Thu Cúc bị Phương lão bản mắng cho một trận,nhìn thấy cảnh tượng ban nãy nên chọn vào đây phục vụ là có mục đích riêng.
Lý Cao Mộc khẽ cau mày bình tĩnh lại liếc mắt ra hiệu cho gã nô bộc đi ra ngoài đóng cửa lại rồi mới quay qua cười ôn hòa:
- Vậy nhị vị cô nương muốn có lợi ích gì??
Thiếu nữ khẽ cắn môi quăng cho gã võ giả cái mị nhãn nũng nịu nói:
- Lý công tử nói năng nặng lời rồi,công tử cũng thấy đó,tỷ muội chúng ta liễu yếu đào tơ,tuổi tác cũng đã đến lúc lập gia đình,chi bằng hai công tử giới thiệu cho chúng ta một mối hôn sự tốt là được rồi.
Trần Bán Tôn nghe vậy cười hắc hắc nói:
- Chẳng nhẽ hai huynh đệ ta không lọt được vào mắt xanh của nhị vị cô nương đây sao??
Hai thiếu nữ nghe vậy ánh mắt có phần sáng lên có đúng là có phần không ngờ tới,nếu được gả cho hai gã võ giả này thì đúng là rất tốt,đừng tưởng bọn họ bị hắn hạ nhục mà coi thường,họ là đệ tử của hai tông môn khá nổi ở gần đây đó,nếu được kết đạo lữ với hai người họ thì các nàng sẽ được gia nhập cùng tông môn,đúng là một bước lên hương.
Ngay lập tức thiếu nữ Xuân Hoa chớp lấy thời cơ đi tới bên cạnh Trần Bán Tôn ngồi lên đùi của hắn yểu điệu nói:
- Trần công tử ngài hư quá đi,nếu ngài nói như vậy thì thiếp coi như chấm ngài rồi,công tử phải đối đãi với ta tử tế đấy nhé.
Trần Bán Tôn cười dâm dật vuốt ve làn da của thiếu nữ rất điệu bộ rất thuần thục nói:
- Haha,tất nhiên rồi,tưởng chuyện gì chứ nếu nàng sớm mở lời thì chúng ta đâu cần bàn điều kiện chứ,Lý Huynh,huynh nghĩ sao??
Lý Cao Mộc cảm thấy khó hiểu với hành động của Trần Bán Tôn khi gã lại làm như vậy,bình thường trông bọn họ có phần phong lưu nhưng còn lâu mới lấy những người như hai thiếu nữ nọ về làm thê tử,nhưng khi thấy gã khẽ nháy mắt ra hiệu,vốn là những người hiểu ý nhau,gã ngay lập tức liền chuyển mắt đến Thu Cúc còn đang đứng đó khẽ vẫy tay,thiếu nữ đi đến ngồi trong lòng y vẻ hờn dỗi nói:
- Ta còn tưởng công tử không cần ta nữa chứ.
Lý Cao Mộc hau háu nhìn vào ngọc thủ mê người nửa kín nửa hở của thiếu nữ ánh mắt lộ vẻ kích thích nói:
- Nào có,thiếu nữ như nàng mới đúng là mẫu người mà ta thích,chẳng qua hạnh phúc đến quá bất ngờ nên không kịp phản ứng mà thôi.
Hai thiếu nữ nghe vậy liền bật cười khanh khách,họ đúng là tìm đúng người rồi,nghe đồn hai gã này háo sắc quả là không sai,bây giờ chỉ cần qua môn của bọn họ thì cuộc đời hai người chỉ có mà hưởng phúc,đương nhiên là bọn họ không lo hai người trở mặt vì đã có Phương chưởng quầy ra mặt hẫu thuẫn.
Bốn người vui đùa một chốc,Lý Cao Mộc khẽ nâng cằm của Thu Cúc đột nhiên nói:
- Đúng rồi,vậy việc tìm được tên phàm nhân rơm rác kia có đúng là nàng có cách phải vậy không??
- Hừ,Lý công tử bông đùa ta chán chê xong rồi muốn moi tin tức để chuồn đúng không??
Thu Cúc khẽ mân mê cái ngọc bội trên tay cau mày liếc nhìn gã nói,Lý Cao Mộc suýt đổ mồ hôi giải thích:
- Nàng lại nói đùa rồi,ngay cả đến ngọc bội của ta cũng giao cho nàng rồi,sao có thể là lừa gạt được,đúng vậy không Trần huynh??
- Haha,đúng vậy,đúng vậy,Thu Cúc cô nương đa nghi rồi,bọn ta dù sao cũng là đệ tử chính thức của tông môn,sao có thể là người như vậy được.
Nói một hơi Trần Bán Tôn liền tỏ ra vẻ buồn bực:
- Haiz,thực ra cũng chỉ vì tên phàm nhân ti tiện ấy mà bây giờ danh tiếng của chúng ta đã bị ô uế,e rằng sẽ ảnh hưởng không hay đến hai tỷ muội các nàng mà thôi.
Hai thiếu nữ nghe vậy tuy là có phần tâng bốc nhưng trong lòng lại như nở hoa,Xuân Hoa bật cười nhẹ nhàng nói:
- Trần công tử yên tâm đi,ta đã là người của công tử rồi tất nhiên phải giúp chàng chứ,thực ra bọn ta cũng rất ghét tên quê mùa rác rưởi đó,vì hắn mà chúng ta suýt bị Phương chưởng quầy đuổi đi.
Thiếu nữ nhắc đến hắn có vài phần chán ghét trên mặt,sau đó Xuân Hoa liền kể lại chuyện tình đó cho hai gã võ giả nghe cuối cùng nói:
- Thiếp với Thu Cúc sư muội may mắn nghe ngóng được con nha đầu Tiểu Nhu với bọn chúng là người cùng thị trấn,và hình như nó sắp lên đường trở về thăm gia đình,hai vị công tử chỉ cần bám theo nó là có thể tìm được y rồi.
Hai gã võ giả nghe vậy ánh mắt đều sáng rực lên,Lý Cao Mộc nghi hoặc nói:
- Xuân Hoa cô nương,nếu cô nói như vậy thì đáng lẽ các cô phải cảm ơn thiếu nữ Tiểu Nhu đó chứ,sao lại đi nói chuyện này với bọn ta.
Xuân Hoa giải thích đầy vẻ căm hận:
- Lý công tử không biết đó thôi,con nha đầu Tiểu Nhu là người rất giỏi giả bộ,chính vì vậy mà nó luôn được Phương chủ quản yêu quý và thường cho nhiều linh thạch hơn bọn ta.
Lý Cao Mộc nghe vậy có vài phần hiểu ra,Xuân Hoa mỉm cười nói thêm:
- Nhưng con nha đầu đó tuổi còn nhỏ nhưng thân hình cũng khá ổn,nếu hai công tử thích vui đùa một chút thì tỷ muội ta cũng không có ý kiến gì đâu.
Trần Bán Tôn mỉm cười kinh ngạc nói:
- Các nàng lại dễ tính như vậy.
- Hừ,con ả đó vốn khiến người ta chán ghét,ta cũng muốn xem xem con nha đầu đó lên giường rồi sẽ có thể giả bộ đến mức nào,nhưng công tử chỉ có thể vui đùa thôi đó nhé.
Xuân Hoa căm tức nói,Trần Bán Tôn cười sảng khoái:
- Hahaha,tất nhiên,tất nhiên là như vậy rồi.
Khi hai thiếu nữ lui ra hết,Lý Cao Mộc ngưng lại nụ cười giả tạo rồi cau mày nói:
- Trần huynh,huynh muốn ta làm như vậy là có ý gì,bọn họ đâu có thể xứng với thân phận của chúng ta chứ,làm như vậy để đổi lấy một tin tức thì quá là đắt.
Trần Bán Tôn bình tĩnh nhấp một ngụm trà nhẹ nhàng nói:
- Lý huynh yên tâm,ta tự có tính toán,chúng ta phải nói là càng được lợi mới đúng,đây gọi là một con mũi tên trúng hai con chim.
Lý Cao Mộc nghe vậy càng nghi hoặc nói:
- Huynh nói như vậy ta lại càng không hiểu,chúng ta đã bị lấy mất ngọc bội định chung thân rồi mà huynh còn nói là có lợi,quy củ của Luyện Khí Các thì huynh cũng biết rồi,mối hôn sự này nhất định sẽ phải diễn ra đó.
Nghĩ đến đó thôi mà gã cảm thấy cuộc đời quá bế tắc,tuy y cũng có vài phần háo sắc thế nhưng thiếu nữ ở đây chưa đủ cách để gã phải lấy làm thê,tuy bọn họ có chút nhan sắc nhưng nữ tu trong tông môn của bọn họ còn có người có nhan sắc tốt hơn,tu vi cao hơn,gã còn đang định tu luyện lên cao một chút rồi tìm một nữ tu sĩ trong tông môn làm đạo lữ,bây giờ thì coi như hết rồi.
Trần Bán Tôn như hiểu được Lý Cao Mộc đang nghĩ gì,gã vỗ vai mỉm cười nói:
- Lấy thì tất nhiên phải lấy rồi,thế nhưng hình như Lý huynh quên mất quy củ trong tông môn của chúng ta rồi sao??
Lý Cao Mộc nghe vậy liền ngẫm nghĩ một hồi sau đó ánh mắt gã sáng lên kích động nói:
- Trần huynh,ý huynh là??
Trần Bán Tôn cười lớn đắc ý nói:
- Hắc hắc,đúng vậy,chỉ với chút tu vi tụ khí sơ cấp của hai người con nha đầu đó thì còn lâu mới thăng cấp được,không chừng tham gia nhiệm vụ còn bỏ mạng luôn ấy chứ.
- Bây giờ chúng ta đã là võ giả tụ khí cảnh cửu cấp rồi,chậm nhất là vài tháng nữa là trở thành tu sĩ khai điền cảnh,bước chân vào hàng ngũ đệ tử nội môn,đến lúc đó dù lão già của Luyện Khí Các đó cũng không thể can thiệp vào quy củ của tông môn chúng ta được.
Lý Cao Mộc giơ một ngón cái lên vẻ bội phục nói:
- Cao,thực sự cao,không những tìm được thiếu nữ để giải trí lại còn có thể tìm được kẻ thù,ta thực sự bội phục huynh rồi.
- Hahaha,Lý Huynh quá lời,hai con kỹ nữ vô liêm sỉ,bọn chúng làm gì xứng làm đạo lữ của hai chúng ta,đợi đùa giỡn chán rồi bỏ cũng không muộn,đã vậy chúng ta còn được thêm quà tặng kèm nữa chứ,hắc hắc.
- Hahaha.
Lý Cao Mộc cười lớn đầy vẻ dâm dật và hèn mọn,gã biết thứ gọi là quà tặng kèm đó rõ ràng là nha đầu Tiểu Nhu kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT