"Ồ! Thiên Nhãn? !" Liễu Ý Hoan khoa trương làm một động tác tay, "Đệ cho là ăn nho dễ dàng như vậy sao?"

Y thấy Vũ Tư Phượng không chút nhúc nhích, yên lặng nhìn mình, đành phải nhún vai, thở dài: "Vậy. . . tên Giao nhân gì kia đáng giá để ta mở thiên nhãn? Theo ta biết, đám các ngươi đã sớm. . .""Là bằng hữu." Vũ Tư Phượng cắt ngang lời y, "Bằng hữu rất quan trọng."

Liễu Ý Hoan ha ha cười, lảo đảo đứng lên, đi tới cửa, mọi người cũng vội vã đi theo sau, khi lại gần chỉ cảm thấy trên người y một cỗ mùi rượu thối gay mũi, nhịn không được đều bịt mũi tránh ra.

"Tiểu phượng hoàng." Y cười một phen nắm lấy bả vai Vũ Tư Phượng, khiến thắt lưng hắn lảo đảo một cái, bỗng nhiên đánh vào ngực hắn, "Đệ muốn ta mở Thiên Nhãn, không chỉ vì chuyện xem Giao nhân đơn giản như vậy đi?"


Y hỏi vô cùng nhỏ giọng, tựa hồ biết có người thính tai có thể nghe thấy, còn dùng tay che lại.Vũ Tư Phượng không nói gì, sắc mặt ngược lại có chút biến hóa vi diệu, gò má tái nhợt lại có chút hiện hồng, cái loại bộ dáng tuấn tú lại ngây ngô này, chọc đến Liễu Ý Hoan ra sức nhào nặn mặt hắn, tạo thành đủ loại hình trạng hiếm lạ cổ quái.

"Được được, ta đã biết. . . Tiểu phượng hoàng còn muốn nhìn xem chuyện của mình." Liễu Ý Hoan tránh thoát quả đấm hắn vung lên, hi hi ha ha lướt xuống lầu.Bọn Chung Mẫn Ngôn lúng túng sáp lại, cười khan nói: "Tư Phượng. . . cố nhân kia của ngươi. . . y, ách. . ."

Y thoạt nhìn giống như so với lưu manh còn lưu manh hơn, so với sâu rượu còn sâu rượu hơn, so với du côn còn du côn hơn. . . Nhìn nhìn lại Vũ Tư Phượng, áo bào xanh sạch sẽ, từ đầu đến chân vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa chỉnh tề, hoàn toàn là một loại hảo hài tử chất lượng tốt tuấn tú mẫu mực, cư nhiên lại có loại bằng hữu này, thật khiến người ta không thể tưởng tượng.


Vũ Tư Phượng cười cười, nói: "Ta lúc còn rất nhỏ đã quen biết y. Đừng nhìn y như vậy, kỳ thực là người tốt nhiệt tâm, hơn nữa bản lĩnh rất lớn. Muốn tìm Đình Nô, lại còn chuyện đi Bất Chu Sơn, tới tìm y trước là không sai."

"À. . . . . ." Nếu hắn đã nói như thế rồi, vậy đành phải tạm thời tin tưởng một lần.

Ai ngờ sau khi xuống lầu, chỉ thấy Liễu Ý Hoan bị một đám quân nô biểu tử vây quanh, ở chỗ đó lớn tiếng la hét, cũng không biết ầm ỹ cái gì. Liễu Ý Hoan mắt say mông lung, cười ngâm nga nghe những kẻ kia quát to. Nghe được một hồi, liền đáp trả một câu: "Làm gì phát hỏa lớn như thế, đạo lý hòa khí sinh tài cũng không hiểu sao?"

Dứt lời bàn tay to duỗi ra, ôm một ả kỹ nữ hoa dung thất sắc vào trước ngực, cúi đầu hôn thật mạnh một cái trên mặt ả.


Tú bà trang điểm xinh đẹp kia lại bĩu cái mồm to như chậu máu, nước miếng tung bay cầm lấy bàn tính nhỏ tính toán với y, khí thế bức nhân: "Ta nói Liễu đại gia, hôm nay một tiếng đại gia kêu ra cũng thấy lạnh nữa! Lão ngài cũng là khách quen của chúng tôi rồi, hòa khí sinh tài dùng ở trên người ngài đó chính là vô nghĩa. Ngài thường xuyên ghi sổ thì thôi, hôm nay còn chiêu một đám cường đồ hung tợn đến chỗ của ta đập phá, ta đây nếu lại hòa khí phát tài nữa, bao nhiêu đồ dùng đều cho ngài đập sao! Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, một câu tính toán sổ sách rõ ràng đi. Nào, tiền đều móc ra. Bằng không ngài hôm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi cửa này!"

Liễu Ý Hoan chỉ cười, bộ dáng không thèm để ý, mấy người trẻ tuổi phía sau thấy tú bà mãnh liệt như vậy, không khỏi nhất tề đi tới, Vũ Tư Phượng nhíu mày hỏi: "Y thiếu bao nhiêu tiền?"
Tú bà thấy là thiếu niên tuấn tú, không khỏi ngẩn ngơ, một bên quân nô vội vàng thấp giọng nói cho bà ta biết người này chính là cường đồ hôm nay cầm đầu đến nháo sự. Sắc mặt bà ta biến rồi lại biến, cuối cùng cười lớn nói : "Bạc vẫn còn là chuyện nhỏ, chúng ta nơi này buôn bán vốn ít, như dạng y mấy tháng cũng đều ghi sổ, lão bản đều phải lỗ vốn . . ."

Vũ Tư Phượng lười nghe bà ta dông dài, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc bao nhiêu tiền?"

Quân nô vội vàng lấy sổ sách, run rẩy tính sổ, cuối cùng báo: "Rượu hoa nương của ba tháng này, tổng cộng là năm mươi bảy lượng bốn văn tám tiền."

Vũ Tư Phượng từ trong lòng lấy ra một viên minh châu đặt lên bàn, "Thứ này cũng đủ cho y thêm ba tháng nữa. Chớ có ồn ào nữa, bon ta có việc gấp, mau tránh ra!"

Mọi người thấy minh châu kia óng ánh trong sáng, biết là cực phẩm, nhịn không được mặt mày hớn hở, vội vàng nhường đường lớn. Liễu Ý Hoan cười ha ha, dương dương đắc ý lảo đảo bước ra ngoài, giống như đại gia bỏ tiền là bản thân y vậy
Toàn Cơ đã đói đến bụng ọc ọc kêu, lúc trước Nhược Ngọc nói nơi này có đồ ăn, nàng cho là mọi người sẽ ở chỗ này ăn một bữa, ai ngờ nhanh như vậy lại phải đi rồi, điểm tâm kia làm sao bây giờ? Quay đầu lại thấy trên bàn đối diện đặt một giỏ điểm tâm tinh xảo, nàng nhìn chằm chằm hồi lâu, bên cạnh mấy kỹ nữ thông minh vội vàng nói đưa cho nàng. Toàn Cơ cảm thấy mỹ mãn, quay đầu hướng bọn họ thực hữu hảo cười cười, hơi khoát tay, làm như cáo biệt.

Liễu Ý Hoan ra khỏi đại môn, lại ôm lấy cổ Vũ Tư Phượng, cười nói nhỏ: "Giúp đỡ mà không nháy mắt nha, minh châu dưới biển sâu kia là một cực phẩm đi? Tuy nói Ly Trạch cung không thiếu nhất chính là minh châu ngọc trai, bất quá cực phẩm loại đó cho bọn hắn cũng là lãng phí, quay đầu ta giúp đệ lén trộm ra."
Vũ Tư Phượng lãnh đạm nói : "Không cần. Bất quá tật xấu của huynh, cũng nên sửa chút đi. Bớt. . . . . ."Nói đến một nửa lại không nói nữa, Liễu Ý Hoan lộ ra nụ cười thực đáng khinh, ngả ngớn sờ một cái trên mặt hắn, cười nói: "Tiểu phượng hoàng là lo lắng cho ta? Nhiều năm không gặp như vậy, tiểu phấn đoàn biến thành đại phấn nhưng một chút cũng không thay đổi, rất tốt nha!"

Vũ Tư Phượng đẩy tay y ra, lười cùng cái loại vô lại này của y tốn sức so đo. Mấy người phía sau biết hắn luôn là người tính tình lãnh đạm cao ngạo, hiện giờ lại bị một kẻ đại vô lại xem như nữ tử trêu đùa, hắn cư nhiên không tức giận, không khỏi đều líu lưỡi.

Trở lại chỗ ở của y, vẫn là rách nát u ám như vậy, Liễu Ý Hoan cười khổ nhìn cửa nhà mình bị người ta giày xéo, thở dài: "Hai cánh cửa này tốt xấu gì vẫn còn có chút công dụng, đệ thật thô bạo!"
"Chớ nói nhảm." Vũ Tư Phượng kéo y vào nhà, quay đầu hướng bọn Chung Mẫn Ngôn ngoắc: "Vào đây, ta giới thiệu một chút."

"Vị này là người quen biết cũ. . . Cũng vừa là thầy vừa là bạn, Liễu Ý Hoan Liễu đại ca."

Còn chưa nói hết, hắn đã bị Liễu Ý Hoan ở trên mặt ngả ngớn nhào nặn một phen, vô lại dán vào lỗ tai, thấp giọng nói: "Cái gì gọi là người quen biết cũ? Tiểu phượng hoàng rất không lương tâm. . .  A ——!"

Y kêu thảm một tiếng, hóa ra là bị Vũ Tư Phượng một quyền đánh trúng mũi, đau đến ôm mũi ngồi xổm xuống đất.

Thực hiển nhiên Vũ Tư Phượng đối với loại hành động nhàm chán này của y đã sớm thành thói quen, sắc mặt không đổi, tiếp tục giới thiệu: "Vị này là đồng môn của đệ, Nhược Ngọc. Hai vị này là đệ tử Thiếu Dương phái, Chử Toàn Cơ, Chung Mẫn Ngôn."
"À à. . . đệ tử thiên hạ ngũ đại phái. . . Vinh hạnh vinh hạnh nha. . ." Liễu Ý Hoan ôm mũi, giọng mũi đặc sệt nói.

Mọi người thấy loại bộ dáng này của y, tiếp đón cũng không phải, không tiếp đón cũng không tốt, đành phải tùy ý ôm quyền. Thình lình y bỗng nhiên sáp tới, ở trước mặt mỗi người dừng một chút, tỉ mỉ từ đầu đến chân nhìn một lần, đến lúc nhìn Toàn Cơ, còn muốn vươn tay ra sờ, nàng sợ tới mức sững sờ lui mấy bước.

"Ách, không cần sợ. . .  A ha ha." Y cười gượng hai tiếng, sờ lên cằm, lại nói: "Vị này là. . .  Nhược Ngọc? À, là đồng môn của đệ?"

Nhược Ngọc ánh mắt hơi hơi đổi, tiếp theo lại cười nói: "Nhược Ngọc tham kiến Liễu đại ca."

Liễu Ý Hoan chỉ ha ha cười, vỗ vỗ vai hắn, "Ta vừa thấy liền biết ngươi là người thông minh, bất quá người thông minh thường sẽ không làm chuyện tốt. Cũng đừng thông minh quá mức đó!"Nhược Ngọc phong khinh vân đạm cười hỏi: "Lời của Liễu đại ca rất thâm ảo, Nhược Ngọc khó hiểu."
"Khó hiểu thì khó hiểu đi ~~ Aha ha, cuối cùng sẽ có ngày hiểu!"

Liễu Ý Hoan khoát tay áo, đi đến trước mặt Chung Mẫn Ngôn, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn hồi lâu. Chung Mẫn Ngôn bị y nhìn toàn thân dựng đứng, lại kiêm trên người y mùi rượu thối chua gì cũng đều có, hắn nín thở đến mức mặt đều sắp tái rồi, đành phải trầm mặt lạnh nhạt nói: "Ngươi, ngươi nhìn cái gì?"

Liễu Ý Hoan ngơ ngẩn nhìn một hồi, mới lãnh đạm nói : "Ta nhìn một kẻ ngốc, không có nhiệt huyết chân tình, cuối cùng lại bị người ta lừa."

Chung Mẫn Ngôn trong lòng rùng mình, hồ nghi trừng mắt nhìn y, ai ngờ móng vuốt của y với lên, vỗ vào trên trán hắn, rất đau, bên tai nghe âm thanh trầm thấp của y nói : "Chân chân giả giả, hư hư thật thật, phân rõ thì hoàn hảo, phân không rõ, đó chính là mệnh của ngươi."
"Cái quái gì thế!" Chung Mẫn Ngôn ôm trán, đau đến hắn muốn nổi bão.

Liễu Ý Hoan không để ý tới hắn nữa, lại quấn tới trước mặt Toàn Cơ, từ trên xuống dưới trái trái phải phải nhìn hồi lâu, nhìn đến nước miếng đều muốn chảy ra. Toàn Cơ lông tóc dựng đứng không nói gì, ngay cả Vũ Tư Phượng cũng nhịn không được nữa thấp giọng gọi y: "Liễu đại ca!"

Liễu Ý Hoan hướng hắn xua tay, lại nhìn một hồi, mới nói: "Nguy a. . . Tiểu nha đầu này . . ."Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Như thế nào ?"

Nàng thấy người này thần thần bí bí, mỗi người đều nói mấy câu, như là cảnh báo như là lời tiên đoán, không khỏi tò mò y sẽ nói cái gì với mình.

Liễu Ý Hoan sờ sờ cằm, nước miếng chảy ra, giống như người thiếu nữ trước mắt này không phải người, mà là hàng hóa dùng hoàng kim bảo thạch giá trị đắp nên, ánh mắt y tràn ngập một loại thần thái thấy tiền sáng mắt, sáng đến dọa người.
"Ừm, nguy thôi. . . Chính là nguy." Y thì thào nói xong, "Ngươi người này, nguy hiểm vô cùng. Sau này sẽ làm đại sự.

Có ý gì nha? Toàn Cơ không hiểu ra sao. Liễu Ý Hoan cười nói : "Thiên cơ bất khả lộ. Nào, tiểu phượng hoàng, để ta nhìn đệ một cái."

Y kéo Vũ Tư Phượng đến trước mặt, bình tĩnh nhìn một hồi, cuối cùng lại mỉm cười, thấp giọng nói: "Đệ kẻ ngốc này. Tội gì không vui một hồi."

Vũ Tư Phượng sắc mặt tối sầm lại, "Đệ sau này. . .  Không tốt sao?"

Liễu Ý Hoan lắc lắc đầu: "Tốt hoặc giả không tốt, người khác nói như thế nào đây? Tự đệ hiểu rõ nhất."

Nói xong y dùng lực vỗ tay một cái, dùng chân đem rác rưởi xung quanh đá văng ra, tạo ra một khoảng không gian, đặt mông ngồi xuống, cười nói: "Hoa trong gương trăng trong nước, một hồi hư không, một kiếp mà thôi. Nào, không cần sầu mi khổ kiểm, đều ngồi xuống đi. Ta thấy mấy người các ngươi, là người làm đại sự đấy!"
Mọi người thấy trên mặt đất vô cùng bẩn, căn bản không có chỗ ngồi, nhưng y mới vừa nói một phen, như hiểu như không, giờ phút này thấy y liền cảm thấy người này sâu không lường được, rốt cuộc không dám ngỗ nghịch nữa, đành phải ngồi xổm xuống.

Liễu Ý Hoan lại nói: "Giao nhân kia nha, ngay tại trong thành. Bất quá muốn cứu y ra, cần hao chút công phu. Cho nên, không thể gấp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play