Chương 1016

Anh ấy không biết được tình cảm của mình cũng tốt, đỡ phải đau buồn sớm. “Vậy thì em chăm sóc người ta cho tốt, dù sao người ta cũng là con gái, phải biết chừng mực, nghe chưa?”

“Biết rồi, biết rồi mà, chỉ yên tâm đi, em trai chị là người thế nào chị còn không biết sao?” Ôn Mạc Ngôn xấu hổ đạp, Ôn Thanh Vân nói cứ như anh là một tên lưu manh vậy. “Ừm, vậy em ở bên đó chủ ý mọi chuyện một chút, chị cho em 2 tháng nữa, tháng 9 em nên quay về rồi

Tháng 9.

Cách bây giờ quá ngăn 2 tháng, 60 ngày.

Gấp quá gấp quá.

Ôn Mạc Ngôn rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới giật đầu đồng ý.

Mỗi người đều có sứ mệnh của riêng mình, anh không thể trốn tránh cả đời được, để chị gái giúp anh gánh vác trách nhiệm nặng nề mãi, đây không phải là điều đàn ông nên làm.

Cúp điện thoại, Ôn Mạc Ngôn nhìn người con gái nhỏ bé trên giường, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi lưu luyến.

Rõ ràng vẫn chưa đi, sao trong lòng lại thấy không nỡ thế này?

Anh thấy hơi khó hiểu, xoay người rời đi, vào bếp nấu canh cho cô, nhân tiện đi mua một ít thuốc về.

Bạch Thư Hân là kiểu người không biết chăm sóc bản thân mình, trong tủ lạnh là thức ăn đồng lanh, hộp thuộc dự phòng trong nhà cũng hết. Có ay hơi sốt nhẹ, ngủ li bì, không có thuốc thì không khỏi được.

Ôn Mạc Ngôn biết được cô xin nghỉ ốm, buổi tối muốn đến xem sao, nhưng gõ cửa mà không thấy ai đáp lại, anh lo cô xảy ra chuyện nên trực tiếp từ ban công qua đây, thậm chí còn cạy cửa ban công. Cô ấy sốt không cao, nhưng không uống thuốc thì một chốc nữa sẽ không bớt.

Anh lập tức xuống lầu mua thuốc, cũng nhân tiên đi chợ mua một ít thức ăn tươi ngon.

Sau khi cho cô uống thuốc, đắp chăn cho cô xong, anh vào bếp nấu ăn.

Bạch Thư Hân hồi đầu cảm thấy nhức đầu, nhưng sau đó đã đỡ đi rất nhiều, ý thức dần dần trở lại.

Cho đến chín giờ tối cô mới ngồi dậy được, đưa mắt mơ màng nhìn không gian xung quanh.

Cô vẫn còn chưa tinh hẳn, thì nhìn thấy một bóng người to lớn đang đứng ở cửa dọa cho giật cả mình.

Đợi đến khi nhìn ra là Ôn Mạc Ngôn, cô lập tức nhìn về phía cửa ban công, nói: “Anh lại từ ban công trèo qua dãy hả?” Ôn Mạc Ngôn có chút ngưỡng ngùng, xấu hổ giải gái mái tóc ngắn, cười ấy náy, “Tôi, tôi sẽ đến mà “Trọng điểm là cái này sao? Nhờ anh ngã xuống dưới thì làm sao đây? Cao như vậy, anh sẽ chết không toàn thấy đó.”

Bạch Thư Hân vô cùng lo lắng nói. “Nhưng nhưng tôi lo cho em. Thuốc chưa mua, trong nhà cũng không đồ ăn. Thân con gái một mình sao mà được? Bây giờ em tỉnh rồi, mau dậy đi, tôi hầm canh sườn cho em rồi. Còn có thuốc này, uống kèm với nước ấm.”

Bạch Thư Hân biết anh tốt bụng, từ chối cũng không được, huống chi là tức giận.

Người đến cũng đến rồi, cô ấy có thể làm gì đây.

Cô đứng dậy ngồi vào bàn ăn, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, bụng dạ réo rắt kêu lên không ngừng.

Anh trước tiên múc cho cô một bát canh đầy, SƠ cô đói rồi, ăn lót bụng trước, cũng khai vị luôn.

Món canh anh ấy nấu rất ngon, trong đó cho thêm một ít cầu kỷ tử và đẳng sâm, trông bổ dưỡng ngon miệng.

Mau dan gia tốt như vậy, thật là hiểm có khó tìm, vậy mà lại chủ động đưa tới cửa, đúng là không ngờ mà.

Đợi cô uống xong bắt canh, anh đã dọn các món ăn nặng hồi lên sẵn sàng, các nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong nên nấu rất nhanh. “Mau ăn đi, cũng không biết em ăn có thấy vị gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play