Chương 1007

Bây giờ cô thà là mình đồi, bàn thức ăn này chắc là phải rất nhiều rất nhiều tiền nhỉ?

Đau quá, cô như nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vō! “Cố Gia Huy, bây giờ em đang ăn tiền ả?” Cô gắp một miếng thịt, không khỏi tò ra đáng thương nói.

Cố Gia Huy bị dáng vẻ này của cô chọc cười, gõ vào đầu có nói: “Mau ăn cơm đi, ngoan, ngày mai chống em sẽ kiếm lại cho em, được không?”

“Có lợi này của anh, đột nhiên em cảm thấy mình có thể yên tâm ăn rồi. Thật sự rất ngon, có thể là vì em in được hương vị của tiến dầy”.

Một mặt cô cảm thấy đất, mặt khác vì ngon quá mà không nỡ buông đũa, trong lòng bối rối quả

Cô vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài, không kiểm được lấy điện thoại chụp vài bức. “Cố Gia Huy, lâu rồi chúng ta không chụp ảnh

Lần trước chụp ảnh là lúc Cố Yên đi mua váy cưới chuẩn bị kết hôn, cách đây rất lâu rồi.

Mặc dù tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng lại ít khi có cảm giác dinh nhau như sam khi nam nữ yêu đương nồng nhiệt, có lẽ là do Cố Gia Huy khả điểm đạm chín chắn, mà mình thì cũng chưa từng yêu đường, không có kinh nghiệm gì, cho nên cũng không dinh lấy anh lắm, không cần anh phải nhớ mấy ngày lễ hay ngày kỉ niệm gì gì đấy.

Bọn họ dường như rất Phật hệ.

Mặc dù cũng có những va chạm sứt mẻ nhưng tình cảm của bọn họ cũng không xuất hiện mâu thuẫn quá lớn.

Một khi phát hiện vấn đề thì sẽ cố gắng giải quyết thật nhanh. Giống như ném một viên để xuống nước, lần tấn gớn sống, đến lúc sông yên thì mặt hồ lại phẳng lặng như trước, giống như một tấm gương hoàn chỉnh.

Cô ngồi bên cạnh anh, sau đó chụp ảnh cùng anh. Lúc chuẩn bị bấm máy, cô cố ý quay đầu sang hôn lên má anh.

Chụp xong cô nói: “Được rồi “Thế này thôi à? Anh muốn nữa.”

Anh không vui nói. “Không được không được, chỉ có một cơ hội thôi, phải ăn cơm rồi. Ở nơi đông người mà làm thế không hay đâu!”

Cô cười hi hi nói, thấy sắc mặt Cố Gia Huy trầm xuống trong lòng cô vô cùng đắc ý.

Cô ghẹo một chút khiến tim anh ngứa ngáy, như vậy mới thú vị.

Cô uống nước ngọt nên muốn đi toilet, bảo anh ở đây đợi mình. Lúc cô đi ra, không ngờ lại va phải một cô gái.

Cô không hề để phòng, hai người và mạnh vào nhau, cuối cùng đều ngã xuống đất.

Cho dù mặt đất đã được lau sạch nhưng kẻ đến người đi cũng để lại một số vết bản.

Bên tại có vang lên ám thành sắc bén, cô gái đó dừng dậy thì lập tức kiểm tra vảy áo của mình, bộ váy màu trắng bạc được thêu bằng tay, giá trị không hề nhỏ. “Ôi trời ơi! Cô không có mặt à? Cô và vào tối, cô va vào chỗ nào của tôi rồi, làm thế nào đây? Cô có biết đồ của tôi đắt thế nào không hả?”

Hứa Minh Tâm bị ngã cũng đau mông, chuyện này hoàn toàn không nói được là ai đúng ai sai mà.

Cô vừa ra ngoài thì đối phương đi vào, không ai để ý nên mới va vào nhau.

Cô ta đau, quần áo cô ta bần, còn mình thì may mắn tránh được à? “Tôi cũng ngã, quần áo tôi cũng bần rồi.”

Cô cau mày nói. “Quần áo của cô thì đáng bao tiền?”

Đối phương khịt mũi coi thường, thấy cô ăn mặc rất bình thường thì cho rằng cô là nhân viên vừa giao ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play