Chương 913
Bạch Thư Hân còn chưa chỉ trích người kia, không ngờ đối phương đã đánh đòn phủ đầu.
Đinh Thị Dinh nhướng mày, tức giận nhìn cô.
“Bạch Thư Hân, cô cố ý phải không? Đi đường không nhìn đường, mắt cô để trang trí sao? Một người sống sờ sờ như này mà cô còn không nhìn thấy, còn đụng phải tôi?”
Bạch Thư Hân nghe vậy liền cảm thấy tức giận trong lòng.
Cô quả thật không thấy được, nhưng chẳng lẽ mắt Đinh Thị Dinh cũng mù rồi sao, nhìn không thấy cô đang thất thần, còn xông thẳng vào trước mặt cô?
Cô nhíu mày lại, đôi mắt đẹp nhiễm sương lạnh: “Cô nói thêm câu nữa thử xem.”
Lời nói này vô cùng áp bức.
Đinh Thị Dinh bị dọa đến mức cả người run lên, cô ta đúng là cố ý đâm tới, ai bảo cô đi gần với người đàn ông cô ta thích như vậy?
Nhưng, không có bằng chứng, cô có thể tóm cô ta như thế nào?
Đinh Thị Dinh siết chặt đôi tay nhỏ, nói: “Làm sao? Chẳng lẽ cô còn muốn ỷ vào thân phận nhà họ Bạch khiến tôi nhục nhã à? Tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô sẽ ỷ vào việc bản thân là con cháu quân nhân mà làm xằng làm bậy như thế nào?”
Con cháu quân nhân? Làm xằng làm bậy?
Tám chữ này một khi nói ra, lập tức khiến sự việc trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Dù cho Bạch Thư Hân cãi lại, cũng không thể tránh được, nếu truyền đi sẽ chỉ khiến nhà họ Bạch khó xử.
Chú cô cương trực công chính, kiêng kị nhất loại lời đồn ba hoa này.
Cô cũng không thể khiến nhà họ Bạch mất mặt.
Cô gắt gao mà siết chặt nắm tay, cố nén cơn tức giận. “Đinh Thị Dinh, lần sau đi đường thì cố mà quan sát, tôi không thấy đường, cô cũng đừng có mà nhắm hai mắt đi đường”
“Cô… Ý cô là mắt tôi mù? Cô rõ ràng đã làm sai, còn kiêu ngạo như thế!”
Đinh Thị Dinh chỉ vào mũi cô mà nói. Cuộc cãi vã bên ngoài đã kinh động đến người ở bên trong.
Đám người Ôn Mạc Ngôn đi ra, Ôn Mạc Ngôn làm giám đốc mang theo đối tác hợp tác rời đi trước, để tránh việc không hay.
Sau đó nhìn về phía Bạch Thư Hân, nói: “Chuyện là như thế nào?”
“Không có việc gì.”
Cô nhàn nhạt nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy, mạnh mẽ híp mắt.
Nếu cô nói rõ là đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ làm cho cô hết giận.
Nhưng…cô lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như không có việc gì, trong nháy mắt khiến anh cảm thấy bản thân trở nên thật vô dụng.
Cô là người rất sợ phiền phức, không thích người khác gây phiền toái cho mình, cũng không muốn bản thân gây phiền phức cho người ta, chẳng khác nào cắt đứt con đường chủ động lấy lòng của người khác.
Vậy anh việc gì phải giả vờ làm người tốt?
Anh siết quả đấm, nhìn về phía Đinh Thị Dinh: “Cô nói đi.”
Vẻ mặt Đinh Thị Dinh ái mộ nhìn Ôn Mạc Ngôn, dáng vẻ anh không mang mắt kính thật sự vô cùng vô cùng đẹp trai, cả người đều sắc bén lên không ít.
Trước đây như là bảo kiếm trong bao, tự mình thu liễm mũi nhọn.