Chương 709
“Em làm gì vậy?”
“Hi hi, lúc trước cảm thấy anh giống như trăng sáng trên trời, chỉ có thể nhìn từ xa. Khoách cách của em và anh xa cách như trời với đất. Nhưng bây giờ em cảm thấy, anh ở trước mặt em, em sờ trăng sáng một lát cũng rất đơn giản.”
Cố Gia Huy nghe vậy thì cười cười.
“Em hôn anh một cái, thưởng thức mùi vị của trăng sáng là gì.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì mắt sáng lên, cô nghiêng đầu, dùng cái lưỡi liếm lên má anh một lái.
“Không có mùi vị, nhưng mà da anh đẹp, giống như ăn thạch pudding vậy.”
“Thế em nếm thử miệng của anh có mùi vị gì?”
Cố Gia Huy tràn đầy quyến rũ.
“Em không muốn nếm môi của anh, em muốn ăn puddingl!”
Từ chối đến quá thẳng thừng, giống như một cơn lốc xoáy, chốc lát đầu Cố Gia Huy toàn vòng đen.
Anh không so được với pudding sao?
Đến siêu thị cô còn mua một bịch pudding mang về nhà.
Đúng là cái đầu heol Hứa Minh Tâm quay lại trường học, cơ bản thì không có thời gian ngoài giờ học bao nhiêu.
Thỉnh thoảng cũng tham dự một số hoạt động với Thẩm Thanh, đánh dấu cảm giác tôn tại.
Độ nổi tiếng của cô cũng dần dần được nâng cao lên.
Về đến nhà, cô mệt mỏi nằm trên sô pha, không muốn động đậy chút nào.
Đúng vào lúc này thì điện thoại của Cố Gia Huy vang lên, anh đi vào phòng ăn nghe máy.
Cô tưởng là điện thoại vê công việc, nên không có để ý.
Điện thoại được bắt máy, đối diện truyền đến giọng của Khương Tuấn.
“Thưa anh, chuyện anh bảo tôi quan tấm đến đã có tin tức rồi.”
“Thế nào?”
“Cố Tử Vị bị tai nạn xe, vừa hay bị thương trúng chỗ đó, có lẽ sau này không thể giao hợp được nữa. Anh bảo tôi chú ý, nhưng tôi hoàn toàn không nhìn thấy ông Càn ra tay như thế nào, đợi tôi phản ứng lại được thì người đã được đưa đến bệnh viện, thương nặng hôn mê.”
“Ngoài ra, liên quan đến con riêng của Cố Triệt, tôi ngược dòng lại nhiều năm trước để điều tra, chỉ tra ra một người, không ngờ ông Càn lại lần lượt trừ khử hết bốn người. Có hai người tôi đã đi xem rồi, chưa chắc là con riêng của Cố Triệt. Ông Càn thà giết nhầm cũng không muốn bỏ qua dễ dàng.”
“Anh Trung… con người này đúng là độc ác.
Khương Tuấn vẫn chưa biết ông Càn là Ngôn Dương, nhưng nhìn tác phong làm việc nhanh chóng của người nọ thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nếu bị ông ta để mắt tới không phải tương đương bị thần chết điểm danh, không còn đường quay về sao?
Cố Gia Huy nghe vậy ánh mắt tức giận, lặng thinh siết chặt nắm tay.