Chương 294

Hứa Minh Tâm về nhà một mình, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi vị rất thơm. Mũi cô rất nhạy bén, chỉ một chút thôi đã ngửi ra là hương vị món ăn mà cô yêu thích.

Từ nhỏ đến lớn, trên bàn ăn đều bày ra toàn món ăn mà HứaAn Kỳ yêu thích, mà không bao giờ để ý đến cảm nhận của cô.

Có một thời gian, cô rất muốn ăn thịt viên Tứ Hỉ, là một kiểu thịt viên lớn, một miếng to ăn hết, cảm giác ăn một viên thịt lớn thật là ngon quá mà. Sau này dì Lưu đầu bếp của gia đình thấy cô thèm đến đáng thương, đã lén làm cho cô một ít. Bữa đó cô đã ăn hết hai bát cơm, và cảm thấy thật hạnh phúc quá chừng. Tài nghệ nấu ăn của dì Lưu quả thực là rất tuyệt vời.

Hứa Minh Tâm nhanh chóng thay dép đi vào, trong phòng khách Hứa Văn Mạnh và HứaAn Kỳ đang nói chuyện với nhau.Nhìn thấy cô đi vào, Hứa Văn Mạnh đứng dậy nói: “Minh Tâm về rồi đấy à, cả nhà mình rất lâu rồi chưa có ăn cơm với nhau, lần này ở lại ăn cùng nhau một bữa.”

“Vâng, bố”

“Bố đi gọi mẹ của con, hai chị em con sau này cũng trở thành người một nhà rồi, nói chuyện nhiều với nhau chút nhé.”

Hứa Văn Mạnh rời đi, phòng khách chỉ còn lại cô và HứaAn Kỳ. Ai nhìn người kia cũng đều không thấy thuận mắt.“Người đàn ông của cô mới rời đi không lâu và cô đã bắt đầu đi qua đêm không về ký túc xá à? Thật không biết xấu hổ.”

“Người đàn ông của tôi còn không quản tôi, vậy thì chị quản tôi làm gì? Hơn nữa tôi ngủ ở nhà mẹ tôi, có vấn đề gì sao?”

“Cô…”

HứaAn Kỳ bị nói cho không cãi lại được, từ sau khi Hứa Minh Tâm ở bên Cố Gia Huy, gan càng ngày càng lớn, giờ còn dám tự mình phản kháng.Trước đây cô ta không phát hiện ra miệng lưỡi cô lanh lợi đến vậy, nếu không từ nhỏ cô đã bị bẻ gãy từng chiếc răng rồi!

“Hứa Minh Tâm. Cô đừng đắc ý quá sớm! Tôi nói cho cô biết, hiện tại đây không phải là nhà họ Cố, cô còn là em gái của tôi.Tôi sai cô làm gì thì cô làm cái đó, nếu không tôi không cần phải khách khí với cô nữal”

“Đi, rót cho tôi ly trà, tôi khát rồi.”

Việc rót trà đã có người làm, nhưng HứaAn Kỳ vì muốn làm nhục cô, nên bắt cô đi làm.Hứa Minh Tâm không nói không rằng, thật sự chạy vào trong bếp bê ra một bình trà.“Chị từ từ uống nhé, cẩn thận không nóng.”

HứaAn Kỳ nghe cô nói vậy liều nhíu mày nghỉ hoặc: “Cô không hạ độc vào bình trà này đấy chứ?”

“Sao có thể thế được? Tôi cảm thấy chị nói rất đúng, ở nhà họ Hứa chị là chị của tôi, áp đặt được tôi. Những gì chị đối xử với tôi ở đây, cùng lắm đợi khi về nhà nhà họ Cố, tôi trả lại cho chị là được rồi. Trà tôi pha cj uống thấy ngon không? Sau này chị pha trà cho tôi, nhất định phải đúng chuẩn như thế này nhé.”

HứaAn Kỳ toan ném bình trà nóng vào người cô, nhưng cô không muốn nên đã gấp gáp hô dừng.“Đợi đãi! Chị có cần nghĩ kỹ lại không, chị mà dám ném qua đây, đợi khi vê nhà nhà họ Cố, khi tôi ném bình trà nóng vào người chị, thì chị cũng phải nhẫn nhịn tôi đó.”

“Cô… cô…”

HứaAn Kỳ tức đến mức run người, khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta đã tức đỏ lên như gan heo, tay cầm chặt bình trà đến mức trên mu bàn tay nổi gân xanh mà không thể ném đi được.HứaAn Kỳ nói rất đúng, ở nhà họ Hứa cô ta là chị, nhưng ở nhà họ Cố, cô ta chỉ là hậu bối: Không lâu sau đã đến khách sạn 5 sao.Ở cửa, cô gặp thị trưởng và con ông ta.Cô chưa từng gặp con của ông ta ở trưởng, trông anh ta hiền hậu chất phác, lịch sự văn nhã, mang kính đen, nhìn rất thẹn thùng.Lúc anh ta nhìn thấy Hứa Minh Tâm, còn có chút lo lắng bất an, cũng không bắt tay.Hứa Văn Mạnh không để cô đi vào theo, mà để cô tiếp đón con trai của thị trưởng.Sau khi hai trưởng bối rời đi, Hứa Minh Tâm nói: “Tôi tên là Hứa Minh Tâm, anh tên là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play