Chương 2812

Chương 2812

“Vậy thì anh cũng không hiểu sao, từ sau khi quyết định kết hôn với anh thì em đã lựa chọn đứng ở bên cạnh anh, không thể quay về được nữa!”

“Là anh đã cho em một ngôi nhà trước, sau đó em mới nhận lại tổ tông của mình. Em biết rằng mối quan hệ huyết thống là rất quan trọng, nhưng mà bọn họ cũng không phải là người đã sinh ra em và nuôi dưỡng em. Khi em thất vọng và đau đớn nhất, chính anh là người đã ở bên em. Khi nhà họ Hứa bắt nạt em, anh là người đã bảo vệ em. Khi nhà trường mời phụ huynh, thì anh chính là người đã đến. Khi em bị giới truyền thông và người ngoài chất vấn, cũng chính là anh đã bảo vệ em hết lần này đến lần khác! “

“Cố Gia Huy, em đã gặp anh trước, sau đó mới trở vê nhà họ Quý!”

“Hơn nữa, về việc này từ trước đến nay em chưa bao giờ hoài nghỉ, một mực kiên trì không đổi mà tin tưởng anh, anh vì sao mà lại trốn tránh em?”

“Hoặc là anh không trốn, nếu đã chọn trốn, có bản lĩnh thì anh cứ trốn cả đời đi!”

. Hứa Minh Tâm nhanh chóng gầm lên, nước mắt … cũng trượt xuống, từng giọt từng giọt, nóng rực vô cùng.

`”Anh buông ra, nếu không, cho dù hôm nay có phải gọi báo đài đến đây náo loạn đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ ly hôn với anh…”

Cô còn chưa nói hết lời, không ngờ người đàn ông trước mặt lại im lặng mà trực tiếp bắt nạt mình.

Đôi môi mỏng nóng bỏng rơi vào trên môi cô, trực tiếp chặn lại những lời còn chưa kịp nói của cô trong cổ họng.

Cô dùng lực đánh loạn, nhưng sự chênh lệch giữa hai người quá lớn, anh giống như một cây đại thụ, không thể lay chuyển được chút nào.

Cô tức giận đến mức giãm mạnh vào đôi giày da của anh, giờ cô không còn là người xiêu vẹo với đôi giày cao gót dày cộp như ngày xưa nữa, giờ cô không còn chút áp lực nào với những đôi giày gót nhọn nữa.

Cô liên tiếp giãm lên nó, nhưng người đàn ông trước mặt cô chỉ dừng lại một lúc, sau đó lại càng hôn cô điên cuồng hơn.

Tất cả ngọt ngào trong miệng cô đều bị cướp hết, cô còn thở không kịp, hai má đỏ bừng lên.

Phải một lúc sau anh mới chịu buông ra, nhường chỗ cho cô thở.

Cô hít từng ngụm thật lớn, giống như là một con cá sắp chết vì thiếu nước vậy.

Rốt cuộc cũng khỏe lại, cô hung hăng trừng mắt nhìn Cố Gia Huy, tức giận nói: “Anh thật quá đáng, anh cho rằng tôi thực sự không thể nào làm được gì anh hay sao? Tôi sẽ nói với giới truyền thông ngay bây giờ, chúng ta đã xong rồi, chúng ta đã kết thúc … “

Không cần nghỉ ngờ, miệng của cô lại bị anh chặn lại.

Lần này cô vân đấu tranh nhưng mà lại không có kết quả.

Hứa Minh Tâm vô cùng tức giận, nhưng cơ thể cô lại không thể phản kháng lại một chút nào, thậm chí còn…bị người nào đó uy hiếp.

Cho dù cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, nhưng mà cô vân cảm thấy không yên tâm, chỉ cần người đàn ông dùng lực lớn hơn một chút là xé thể bóp nát quân áo của cô.

Trái tim cô lập tức hoảng hốt, ban ngày ban mặt, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, thật là quá đáng hết sức.

Anh ấy căn bản là đang chơi trò lưu manhl Lần tách ra này, cô lập tức che miệng nói: ‘Cố Gia Huy… anh thật quá đáng!”

“Nếu như em lại nói chuyện, vậy thì anh sẽ ăn em ngay lập tức.

Giọng điệu của anh ấy không nhanh không chậm, không chút sợ hãi, như thể anh ấy chính là một vị vua cao cao tại thượng.

Những lời này hoàn toàn có tính chất đe dọa.

Cô vẫn muốn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng Cố Gia Huy đã lừa cô đến gần và ngay lập tức dập tắt sự kiêu ngạo của cô.

Giọng nói của cô dần trở nên nhỏ lại, kìm nén cơn tức giận, trầm giọng gầm gừ: ‘Cố Gia Huy, anh không biết xấu hổ sao, anh đường đường là một người đàn ông, anh có còn cần mặt mũi hay không vậy, vậy mà lại đi ức hiếp phụ nữ hay sao?”

“Không cần thể diện.”

“Anh… anh còn là đàn ông không?”

“Vợ đi rồi, đàn ông có ích lợi gì không?”

Điều này … thực sự khiến cô không còn lời gì để nói.

“Cố Gia Huy, cuối cùng thì anh muốn làm như thế thế nào? Anh là người mất tích, anh là người chưa giải thích với tôi, cũng là người đã quay lại nhưng mà lại trốn tránh tôi. Tôi chẳng qua là chỉ là muốn trút ra nỗi tức giận của tôi mà thôi, vậy mà anh lại đối với em như vậy. Tôi là vợ anh hay là người mà anh không liên quan? “

“Em biết được tin tức của chồng mình mà còn cần phải thông qua truyền hình mới biết được, anh không cảm thấy mỉa mai hay sao?”

Giọng nói của Hứa Minh Tâm lần này rất nhẹ nhàng, cô ấy không còn hét lên như lúc nãy.

Chẳng qua là những lời nói nhẹ nhàng và buồn bã như vậy lại có thể khiến cho người ta cảm thấy đau khổ nhất.

Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, cô lã chã chực khóc, như thể chỉ trong một giây tiếp theo, nước mắt sẽ lập tức rớt xuống vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play