Chương 2740

Thật không ngò bây giờ lại thành ra thế này.

Ông đương nhiên phải đứng về phía Úy Như để bảo vệ vợ mình.

“Con không có, con thật sự không GÓI “Tôi không muốn nghe cô giải thích, tôi chỉ tin tưởng những điều tôi nhìn thấy, những gì tôi nghe được! Chô này không chào đón cô, cô hãy đi đâu thì đi.

Cho dù Quý Thiên Kim có đến, tôi cũng sẽ cho cô bất cứ cái gì mà đẹp mặt!”

“Ah? Vậy sao?”

Đúng lúc này, ngay ngoài cửa truyền đến giọng lạnh như băng của phụ nữ.

Khuôn mặt của Quý Thiên Kim lạnh lùng, giãm trên giày cao gót mà đi đến.

Theo sau là Tân Nhâm Thành, còn có Quý Mặc Nhiên, Quý Quốc Định.

Quý Thiên Kim tiến lên phía trước trực tiếp kéo Hứa Minh Tâm về phía sau, nói: “Minh Tâm, ông ta không nghe con giải thích, chúng ta nghe, chúng ta tin, nói một chút xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.”

“Con cũng không biết, là ba…” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô mấp máy cánh môi, do dự nói: “Là ông cụ gọi điện thoại co con, để con tới đây nói chuyện, cho nên con tới…”

“Tôi gọi điện thoại cho cô khi nào?”

“Là một số lạ, nhưng giọng nói đích thực là của ba, ba muốn nói chuyện với con. Con tới đây, sau đó bác sĩ bảo phu nhân không phải là người sống thực vật mà chỉ đang hôn mê, khi bà ấy tỉnh lại liền…..liền nổi điên lao đến. Con không muốn làm tổn thương phu nhân, là bà ấy không cẩn thận té xuống, con đã rất cố gắng để cứu bà ấy!”

Những lời kìm nén trong lòng cuối cùng cũng có thể nói ra, cô có chút rất thoải mái.

May măn thay… cô còn có cơ hội giải thích, dù ông ấy có tin hay không thì lương tâm của cô vẫn không cắn rứt.

Cô ấy có thể làm gì cho bản thân, còn muốn như thế nào đây?

Quý Thiên Kim nghe vậy, cau mày, đôi mắt lạnh tanh nhìn về Cố Đình Sâm: “Thông gia, ông nhìn kĩ một chút, vợ của ông đến cọng lông ngọn tóc không bị gì, thế nhưng cháu gái của tôi vết thương chồng chất! Ông cảm thấy đây là động thủ giết người diệt khẩu, Minh Tâm ngu xuẩn ở chỗ này mà ra tay thì còn có cơ hội để chạy thoát ư? Huống hồ, sức lực của nó lại không bằng của phu nhân ư?

Thân thể mình bị thương rất nhiều nhưng phu nhân một chút xíu cũng không có?”

“Tôi cho rằng Minh Tâm gả vào nhà họ Cố, cọng lông ngọn tóc sẽ không hư hao gì, có thể bảo vệ cả đời nó an yên.

Thật không nghĩ đến bao nhiêu ấm ức điều cho các người ban tặng! Vốn vợ của ông là một người điên điên khùng khùng, nhắm vào Minh Tâm mọi nơi. Về sau là Cố Gia Huy hiểu lầm nó ,, có quan hệ không trong sáng với một bác sĩ. Hôm nay ông cũng giống như cả nhà của ông đối xử lạnh nhạt với Minh Tâm của tôi.”

Mỗi câu của Quý Thiên Kim điều giống như quả bom, dội vào trong lòng của Cố Đình Sâm.

Đồng thời, cũng hung tợn dội vào trong lòng của Hứa Minh Tâm.

Không nghĩ tới… bản thân mình lại chịu nhiều ấm ức như vậy.

Người của nhà họ Cố thay đổi hoặc cô cũng đã thay đổi, người mà cô từng rất kính trọng, hung dữ ma cho cô một cái bạt tai, thậm chí ngay đến cả một cơ hội giải thích cũng không cóiI “Nếu như nhà họ Cố không coi trọng Hứa Minh Tâm, Quý gia chúng tôi cũng không có lý do để con gái của nhà chúng tôi tiếp tục ở lại chỗ này, để cho mấy người tùy ý mà chà đạp. Ly hôn, chuyện này sẽ do dì làm chủ, Minh Tâm, cho dù con có ý kiến…”

Thời điểm Quý Thiên Kim đang định ép định thay cô làm chủ, lại không ngờ Hứa Minh Tâm mở miệng nói.

“Ừm… không có ý kiến”

Cô mấy máy môi, có chút trâm mặc lập thức nói ra ba chữ.

Lời này vừa nói ra bốn phía đều khiếp sợ.

Hứa Minh Tâm bịt những ngón tay trên vết thương, máu tươi đã ngừng chảy ra, hình thành những vảy máu xấu XIE Cô nhìn thẳng ông cụ Cố, nói từng chữ một: “Ông cụ Cố, tôi thật lòng kính trọng ông thương yêu ông, phu nhân đối với tôi mặc dù có nhiều thành kiến, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của Cố Gia Huy, tôi cũng không dám trách móc gì, chịu ấm ức cũng chỉ có thể căn răng chịu đựng mà nuốt vào bụng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play