Chương 235

Người cùng thế hệ đùa giỡn ư?

Anh nói với vẻ lạnh lùng: “Hứa Minh Tâm bây giờ là vợ chưa cưới của tôi, cũng không phải là người cùng bối phận với cháu gái của bác, mà là bề trên, là người lớn. Cô ta không coi ai ra gì, nhỏ mà hiếp lớn, ông nên giải thích thế nào đây. Bác giao cho tôi dạy dỗ hay muốn để người trong thiên hạ đều biết cháu gái của bác ngang ngược độc ác như thế nào?”

Nôi Ông Trình bị chặn họng không nói được thêm câu gì.

Không coi ai ra gì, nhỏ mà hiếp lớn. Tám chữ này quá nghiêm trọng.

Nhưng lại rất có lý.

“Ông nội…”

Trịnh Anh thấy ông nội mình không thốt nên lời thì lòng nóng như lửa đốt. Cô ta còn muốn nói mấy câu nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy nhìn tới, khiến cho cô ta sợ tới nỗi ngậm họng.

Ánh mắt này… thật sự là quá đáng sợ.

“Bác Trình, bác vẫn là nên dạy tốt cháu gái của mình đi thì hơn. Nếu như dám tái phạm thì tôi sẽ trả lại gấp trăm lân.” Cố Gia Huy nói xong rồi quay người rời đi.

Trịnh Anh thấy Cố Gia Huy đi khỏi thì vẫn còn có chút không cam lòng.

“Ông nội, ông cứ để anh ấy đi thế à?”

“Cháu à, cậu ta không phải là người cháu có thể khống chế được đâu.”

“Vậy tại sao Hứa Minh Tâm lại làm được, chẳng lẽ cháu thua cô ta ư? Cháu không cam lòng, ông nội cũng muốn anh ấy làm cháu rể của ông, đưa nhà họ Trình lên một tầng cao mới mà đúng không.”

“Đúng là ông nội muốn thế nhưng cũng phải lượng sức mà làm! Cháu gái, cháu nghe ông nội khuyên, người này không thích hợp với cháu. Thanh niên tài tuấn trong thành phố này nhiều đến thế, sao cháu lại cứ phải treo cổ trên một thân cây chứ?”

“Anh ấy là tốt nhất! Làm gì có ai hai tám tuổi mà được như anh ấy chứ? Cháu không cam lồn, cháu không muốn từ bỏ! Hừ!”

Trịnh Anh nói với vẻ tức tối.

Từ nhỏ tới lớn chưa từng có thứ gì cô ta muốn mà không có được! Cô ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế đâu!

Cố Gia Huy đi tới trường học. Hứa Minh Tâm vừa mới tan học, những người còn lại đều đi ăn cơm nhưng cô lại không có chút hứng thú.

Bài tập mà thầy giao khó quá, cái này phải tính, cái kia cũng phải tính. Tỉ suất thuế mỗi năm còn thay đổi nữa chứ.

“A! Không làm được, khó quá rồi.”

Hứa Minh Tâm kêu lên một tiếng rồi trực tiếp ném sách xuống đất.

Không khí im lặng đi, cuối cùng cô vẫn nhếch nhác đi nhặt sách về.

Cô lầm bầm: “Cho dù khó thì sao chứ, còn không phải là phải làm à, ngày mai nộp cái gì chứ? Mình đã mất đi người chỉ bài rồi, cũng chẳng còn ai nữa! Bây giờ phát cáu cho ai nhìn chứ?”

Đúng thế!

Bây giờ cô phát cáu cho ai nhìn?

Hứa Minh Tâm nghĩ tới đây thì trái tim cô lại đau thắt lại , nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài trên mặt.

Cô nháy mắt, cố gắng nhìn lên trần nhà để nước mắt chảy ngược về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play