Chương 2441

Vậy hiện tại thì anh ta còn oán hận cái gì nữa?

Anh ta đáng lẽ là một nhân cách chưa hoàn thiện nhưng mà lại có được nhiều điều như vậy, anh ta nên thỏa mãn mới đúng!

“Cố Cố, cảm ơn cháu, dường như cậu đã không còn khó chịu như vậy nữa”

“Vậy cậu phải nhanh lên đi, dưới đất lạnh lắm. Mà cháu có chuyện muốn nhờ cậu đó! Ngày mai… cậu có thể đưa cháu đi tham gia một hoạt động dành cho bố mẹ và con cái được không? Cháu muốn giải thưởng đó, đó là một món đồ chơi giống như gấu bông của cháu, cháu muốn để tìm một người bạn đồng hành cho nó”

“Sao con không gọi mẹ?”

“Cái này phải cần cả bố và mẹ cùng tham gia, mẹ không muốn tìm bố vì chuyện vặt vãnh này. Mẹ nói, nếu hai người đã xa nhau thì nên phân chia rạch ròi một chút. Cháu không muốn làm mẹ khó xử, hơn nữa mẹ sẽ cảm thấy buồn khi nhìn thấy bố, giống như… khi cậu nhìn mợ vậy!”

“Được rồi, vì cháu đã an ủi cậu nên ngày mai cậu sẽ đưa mợ của cháu đến tham dự”

“Một lời đã định, cậu không thể thất hứa!”

Cố Cố nghiêm túc treo móc với anh ta, sau đó thì vui vẻ trở về phòng mình.

Thiện Ngôn đứng dậy, Bạch Thư Hân đã tỉnh táo lại, ngồi trên mặt đất và ép mình như một quả bóng.

Anh ta thở ra một hơi rồi đi vào để dọn dẹp tàn cục do “Ôn Mạc Ngôn” để lại.

Anh ta đưa khăn giấy cho cô ấy rồi nói: “Nếu như em thấy vật nhớ người như vậy thì em cứ sống trong phòng này đi. Tôi có thể tìm bất kỳ phòng nào ở cũng được”

“Anh ấy không còn ở đây nữa”

“Anh ấy ở trong trái tim em, em đang ở đâu thì anh ấy sẽ ở đó đúng không? Nếu em không quên được thì anh ấy sẽ không biến mất. Anh ấy sẽ xuất hiện trong tầm mắt của em mọi lúc mọi nơi, và sẽ cho em biết em đang nghĩ gì. Rốt cuộc là em đang nói chuyện với Ôn Mạc Ngôn hay là đang nói chuyện với bản thân mình?”

“Em đang nhìn cái gì, là Ôn Mạc Ngôn hay là một em khác?” Thiện Ngôn nặng nề nói.

Bạch Thư Hân mờ mịt.

Những lời này cứ quẩn quanh trong đầu cô ấy rất lâu.

Ôn Mạc Ngôn… là nội tâm của cô ấy sao?

Điều mà cô ấy không thể vượt qua là cái tin Ôn Mạc Ngôn đã qua đời, hay là bởi vì trong lòng cô ấy quá ám ảnh nên không thể buông bỏ được.

Nói không buông Ôn Mạc Ngôn được thì không bằng nói rằng cô ấy không thể tha thứ cho bản thân và không chịu buông tha cho bản thân…

“Tôi…

“Mỗi lần đều hỏi quyết định của Ôn Mạc Ngôn, trên thực tế… thì em chính là đang hỏi bản thân mình”

“Đủ rồi, câm miệng đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play