Chương 2388
Cô dám chắc chắn rằng cho dù là đứa nhỏ là con ruột thì Cố Gia Huy cũng nhất định sẽ nói như vậy. Nếu là một cô gái thì có lẽ thái độ của anh sẽ tốt hơn, nhưng mà cứ phải là Cố Hy, cô sợ ngày tháng sau này của cậu bé sẽ không dễ chịu lắm đâu.
Cô không từ chối được Cố Gia Huy nên không thể đi ra ngoài cho đến khi anh bôi thuốc cho cô xong.
Anh thấy cô vẫn còn nhảy nhót tung tăng thì mới yên tâm rời đi.
Phó Minh Nam ở đẳng kia cũng tràn đầy oán hận, rõ ràng là đối phương đang bàn chuyện làm ăn với mình, nhưng anh coi như ở đây không có người nói đi là đi.
Tốt xấu gì thì ông ta cũng có thể coi là trưởng bối của Cố Gia Huy!
Khi anh quay lại thì sắc mặt của Phó Minh Nam không tốt lắm.
“Tôi thấy tổng giám đốc Cố không có thành ý về dự án Thiên Khải này lắm, tôi còn có thể phát triển những chỗ khác. Chỉ là rửa tiền mà thôi, bất kỳ loại dự án nào cũng có thể hoạt động”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
“Nhưng mà dự án phát triển Thiên Khải rất lớn có thể nhanh chóng để dòng tiền không thể thấy ánh sáng của ông thuận lợi chảy vào thị trường. Theo tôi biết thì ông đã tích trữ tiền đen rất nhiều, nếu không rửa sạch thì rất có thể sẽ rước họa vào thân. Mặc dù ông là người của Diên nhưng mà anh ta là người nhìn xa trông rộng. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông thì anh ta chắc chắn sẽ rũ sạch quan hệ với ông!”
“Trong hai năm qua, ông đã phát triển quyền lực của mình ra biên giới nước ngoài, tích lũy nhiều tiền và thực hiện mưu ma quỷ chước, có lợi có hại. Hơn nữa một khi nó bùng phát thì rất dễ dẫn đến trí mạng, ông không có đủ khả năng để cược một ván như thế này!”
Cố Gia Huy không nhanh không chậm nói, nếu anh không hoàn toàn nắm chắc thì anh sẽ không đến đây.
Anh không bao giờ làm những việc không chắc chắn.
Phó Minh Nam cau mày khi nghe những lời đó, sau đó ông ta liếc mắt nhìn Cố Gia Huy.
Đây chính là con của Úy Như và Cố Gia Bảo sao? Trên người của anh đang chảy dòng máu của nhà họ Cốt “Anh vì Thiên Khải này, chắc là tổn thất không ít nhỉ? Tôi nghe nói rằng anh đấu thầu được dự án này vì đưa ra giá cao hơn năm lần so với giá thị trường.”
“Tiền, tôi có rất nhiều, tôi có thể chịu được tổn thất, ông không cần lo lắng”
“Người trẻ tuổi đúng là nghé mới sinh không sợ hổ” Phó Minh Nam nói nhỏ.
Bối phận chênh lệch của hai người là cả một thế hệ, mà Phó Minh Nam này bất luận là nói về lai lịch hay lòng dạ thâm sâu thì đều không thể lường được, suy cho cùng thì ông ta cũng đã sống nhiều năm như vậy rồi.
Mà bọn họ ngồi cùng một chỗ uống trà tán gẫu, Cố Gia Huy tuy là hậu bối nhưng mà lại không bị khí thế của ông ta lấn át chút nào. Từ đầu đến cuối đều thẳng lưng không lộ ra một tia hoảng sợ.
Chỉ khi nghe tin Hứa Minh Tâm gặp tai nạn thì anh mới lộ ra sự hoảng loạn.
Anh nhàn nhạt nhìn Phó Minh Nam, không khiêm tốn cũng không siểm nịnh, không phải lấy tư thế của một vãn bối xuất hiện mà là người đàm phán.
Trên bàn đàm phán thì chỉ có lợi ích, không có gì khác.
Huống hồ là một người cướp đi mẹ ruột của mình, không cần lo lắng thân phận, danh tính, khách sáo gì đó cũng không sao.
“Điều kiện, anh muốn cái gì?”
“Tôi muốn mẹ tôi trở lại”
“Không thể nào” Phó Minh Nam từ chối, không chừa đường lui.
Ông ta cười lạnh: “Bây giờ thì Úy Như đã là vợ của tôi rồi, tuyệt đối không thể mang đi được. Tất cả những gì tôi làm đều là vì bà ấy, bây giờ cho dù có hủy hết mọi thứ thì tôi cũng sẽ không từ bỏ”
“Ông sẽ đồng ý, tôi không vội”
Cố Gia Huy nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đầy ẩn ý nói, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.