Chương 223

Trong đôi mắt của Hứa Minh Tâm nổi lên chút ánh sáng, cô nhìn về phía Trịnh Anh với vẻ cố chấp.

Trịnh Anh lại cảm thấy rất buồn cười, cô ta cười nghiêng cười ngửa.

Nụ cười này của cô ta đang trai tấn Hứa Minh Tâm.

“Cô… cô đừng có cười.”

Cảm xúc của Hứa Minh Tâm có chút không khống chế được, cô tức hổn hển.

“Cô dừng lại cho tôi.”

Hứa Minh Tâm đi lên trước muốn đẩy Trịnh Anh một cái, muốn ngăn cản cô ta.

Cái đẩy này chẳng là gì so với lực mà Trịnh Anh vừa mới đẩy Hứa Minh Tâm cả.

Nhưng Trịnh Anh lại tàn nhẫn hơn, cô ta trở tay giáng cho Hứa Minh Tâm một cái tát.

Nếu không phải hai người đang đứng ở hành lang, không có người khác thì sợ rằng sẽ hấp dẫn không ít người vây xem.

Trịnh Anh thu lại nụ cười của mình, cô ta trở nên ác độc.

“Cô là ai mà dám đụng tới tôi?”

Hứa Minh Tâm che mặt, cảm thấy mặt mình đau rát cả lên.

“Cô…

Hứa Minh Tâm tức tới nỗi siết chặt tay lại, cô muốn đánh trả nhưng lại bị Trịnh Anh bóp chặt lấy cổ tay.

“Cô dám đánh tôi một cái thử xem, cô cũng không nhìn lại thân phận của mình. Xem mình là thứ gì đi chứ. Dựa vào cô mà cũng vọng tưởng muốn đánh đồng với tôi à?”

Trịnh Anh nói.

Lời này của cô ta khiến cho Hứa Minh Tâm không biết nên trả lời thế nào.

Hứa Minh Tâm biết rất rõ thân phận của mình, nếu như cô chọc vào Trịnh Anh thì Hứa Văn Mạnh cũng sẽ không giúp cô.

Chẳng lẽ… cô chỉ có thể nhận thua thôi sao?

Trịnh Anh đẩy Hứa Minh Tâm một cái, cô đụng vào vách tường, xương bả vai đau nhức.

“Đến cùng là cô muốn thế nào?”

“Cô rời xa Cố Gia Huy. Cô không bỏ với anh ấy đâu, hai người ở bên nhau chỉ khiến cả hai mệt mỏi mà thôi. Anh ấy có chí hướng và mục tiêu của mình, nhưng cô chỉ mong yên ổn an nhàn. Cô sẽ khiến cho anh ấy bó tay bó chân. Nếu sau này .J&C gặp phải nguy cơ thì cô cũng chỉ có thể để anh chịu đựng một mình mà thôi. Người như cô thì vợ chưa cưới cái gì chứ?” Câu nói sau cùng của Trịnh Anh như một đòn chí mạng đánh thẳng vào trái tim của Hứa Minh Tâm.

Nếu như sau này J&C gặp phải nguy cơ thì cô có thể làm gì?

Ngoại trừ giương mắt nhìn thì cô cũng chẳng thể làm gì được nữa cả.

Cô chỉ có thể để Cố Gia Huy gánh vác một mình.

Cô không thể chịu sóng to gió lớn, cô quá nhỏ bé.

Hứa Minh Tâm cúi đầu xuống, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, dường như máu trong người đã bị đẩy ra khỏi cơ thể hết rồi vậy.

Nếu không phải là đang dựa vào tường thì sợ rằng cô sẽ ngã ra đất mất.

Trịnh Anh thấy Hứa Minh Tâm im lặng không nói ra lời thì cô ta nói tiếp: “Tôi đã nói rõ với cô rồi, chắc cô cũng biết là mình nên làm gì rồi chứ?”

“Tôi nên làm gì tiếp theo… phải làm thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play