Chương 2320
“Phòng cưới thì sao?” Đúng lúc này, Quý Mặc Nhiên đang nghe lén ngoài cửa không nhịn được nữa, ông ta đẩy cửa xông vào, kích động nắm lấy tay Tân Nhâm Thành: “Phòng cưới đã chuẩn bị xong chưa? Một tuần sau… không, chủ nhật tuần này ngày tốt, tôi sẽ lập tức gọi điện cho người thân ở nhà chuẩn bị lễ cưới!”
“Anh Quý Mặc Nhiên…
Ông ta thẳng thắn khiến Tân Nhâm Thành có hơi không kịp chuẩn bị tỉnh thần.
“Đừng gọi xa lạ như vậy, nên đổi thành anh vợ cả!”
Quý Mặc Nhiên xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay Tân Nhâm Thành.
“Cái này…..”
Ông ta quay đầu lại nhìn Quý Thiên Kim, có phần vô tội.
Còn ý của bà ta là thế nào?
“Hay là đợi sức khoẻ của ông tốt hơn rồi chúng tay lại bàn tiếp nhé?”
“Tân Nhâm Thành, cậu hãy nghĩ kĩ đi. Nếu như cậu phải tịnh dưỡng một năm nửa năm, em gái tôi đổi ý sẽ không tốt” “Tôi đã khoẻ rồi!”
Tân Nhâm Thành hiểu rõ trong lòng, lập tức vén chăn muốn xuống đất.
Nhưng bây giờ ông ta rất yếu, thân thể lảo đảo như sắp ngã.
Quý Mặc Nhiên lợi dụng tình hình và đẩy sau lưng ông ta một cái. Tân Nhâm Thành lập tức ngã nhào về phía Quý Thiên Kim.
Bà ta sợ ngây người, theo bản năng đón lấy ông ta. Hai người thuận thế ôm chặt lấy nhau.
Quý Mặc Nhiên liên tục võ tay, đây là một màn khiến người †a cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó ông ta lặng lẽ lui về phía sau, khi đóng cửa chợt nghĩ đến điều gì, mở miệng nhắc nhở: “Chủ nhật tuần này người của Cục dân chính cũng làm việc. Lễ cưới có thể chậm hơn một chút nhưng có thể lấy giấy chứng nhận trước, hiểu không?
“Em sẽ tới đó!”
Tân Nhâm Thành không phải kẻ ngốc, có giấy đăng ký kết hôn thì sẽ có hiệu lực pháp luật.
Gia đình ông ta có liên quan đến chính trị, làm sao lại không hiểu chuyện này.
Tuy Quý Thiên Kim khắc nghiệt và tàn nhẫn nhưng vẫn luôn làm việc theo quy tắc, có sự ràng buộc của pháp luật thì bà ta nhất định sẽ ngoan ngoãn một chút.
Quý Thiên Kim không biếtlà vì thẹn thùng hay tức giận mà sắc mặt đỏ bừng.
Anh trai của bà ta thật là, nóng lòng gả bà ta ra ngoài như thế làm gì chứ!
Bà ta muốn đẩy Tân Nhâm Thành ra nhưng bị Tân Nhâm Thành không biết xấu hổ ôm chặt lại.
“Tôi sẽ ngã đó.”
“Không phải ông nằm xuống là được rồi sao?”