Chương 2315
“Phải” Quý Thiên Kim nói chắc như đỉnh đóng cột. Hứa Minh Tâm ậy thì cắn chặt môi rồi chạy thẳng vào trong căn phòng âu à, không cần cứu nữa”
“Mọi người không phải là bác sĩ, người đã chết rồi thì không cần phải chịu trách nhiệm. Dì vẫn luôn hận chú ấy, vẫn cứ canh cánh trong lòng về cái chết của đứa nhỏ. Loại người làm nhiều tội ác tày trời này, lại còn là người của xã hội đen nữa thì đừng để làm ô uế chăn nệm của nhà họ Quý chúng ta.
Hãy vứt ra ngoài đi, nhặt được ở đâu thì vứt về chỗ đó. Chúng ta đã gọi bác sĩ và cũng đã hết lòng chăm sóc rồi”
“ Huống hồ tại sao chúng ta lại phải cứu một kẻ thù chứ, không có quan hệ thân thích với chúng ta mà lại còn mang theo tai họa rủi ro đến đây nữa. Nếu như xảy ra chuyện gì thì liệu chúng ta có chịu trách nhiệm nổi không đây. Cố Gia Huy, anh đứng ngây ra đó làm cái gì vậy? Ngay cả chăn nệm bẩn cũng đều vứt ra ngoài hết, cả quần áo bẩn cũng vứt ra ngoài hết cho em” Hứa Minh Tâm nhanh chóng giành lấy quần áo bẩn trong tay người giúp việc rồi để lại lên giường, sau đó một tay nắm lấy một góc nệm như ý muốn nói Cố Gia Huy ra tay phụ giúp khiêng cả người cả nệm ra ngoài.
Mặc dù Cố Gia Huy không biết cô vợ bé bỏng của nhà mình định làm gì nhưng đối với những lời nói của cô thì lại nói gì thì nghe nấy.
Lập tức anh tiến lên nắm tay lại chuẩn bị xách nệm vứt ra ngoài. Vốn dĩ Hứa Minh Tâm định giả bộ thôi nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại muốn xách người vứt ra ngoài thật.
Mà cô nâng mãi cũng vẫn không nâng nổi cái nệm lên.
Còn Cố Gia Huy thì nhanh chóng cuốn người lại rồi khiêng lên vai rồi định một mình vác ông ta ra ngoài.
Đúng lúc này thì Quý Thiên Kim mới thay đổi.
Bà ta chạy bổ nhào tới, liều chết ấn Ảnh Họa Bì lại lên giường nói: “Không được nhúc nhích, các người không ai được nhúc nhích hết. Ai nói không cứu thì tôi sẽ khiến người đó chết. Cứu ông ấy đi, cứu…” Giọng nói của bà ta hơi đứt quãng, xé nát ruột gan và bớp nghẹn lòng người.
Quý Quốc Định và Quý Mặc Nhiên liền bước lên nắm tay thì bị Hứa Minh Tâm ngăn cản: “Dì à, nếu dì không chịu tha thứ cho chú ấy thì còn cứu làm gì chứ? Chẳng thà để cho chú ấy chết đi thì dì sẽ không phải chịu cảnh đau khổ như vậy nữa.
Dì đã nghe qua câu chuyện tình yêu của người lính chưa?
Người lính vì theo đuổi công chúa mà đã gác đêm một trăm ngày. Anh ta đã canh phòng chín mươi chín ngày, trải qua bao.
nhiêu gió mặc gió và trải qua bao nhiêu mưa thì mặc kệ mưa.
Nhưng còn một ngày cuối cùng kia thì anh ta không đi nữa. Dì có biết vì sao không, vì anh ta cũng có lòng tự trọng của bản thân. Anh ta có thể chịu tủi nhục chín mươi chín ngày với hi vọng có thể đổi lấy một ngày của công chúa, chỉ cần công chúa có thể chủ động đến tìm anh ta. Trong tình yêu ai cũng sẽ phải trả giá, người không muốn trả gì chính là vì căn bản họ không yêu đối phương. Rõ ràng dì và chú Ảnh Họa Bì thương yêu lẫn nhau mà tại sao lại cứ phải tra tấn lẫn nhau như vậy?”
“Dì nói với chú ấy những lời nói lạnh nhạt như vậy thì cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn sao?” Hứa Minh Tâm nói liền một hơi với tốc độ chóng mặt.
Lúc này không thích hợp để nói thao thao bất tuyệt, những lời nói rủ rỉ bên tai mới kích thích dì nhận ra rõ tình cảm trong lòng của bà ta. Bà ta không phải như vậy.
Nếu cô không thuyết phục được Quý Thiên Kim thì cho dù chú Ảnh Họa Bì sống lại thì cũng chắng vui vẻ gì.
Cô chỉ có thể đánh cược một phen.
Về phần câu chuyện người lính và công chúa kia thì nguyên mẫu của nó là gì, cô không thể nhớ được nữa.
Cũng không biết bản thân cô đã nghe ở đâu, ai kể mà chỉ biết bây giờ tự nhiên hiện ra trong đầu nên thuận miệng kể ra.
“Dì à, con hỏi dì một câu. Có thể cứu người, vậy sau khi cứu người thì hai người có thể ở bên nhau không? Nếu đồng ý thì sẽ cho cứu người, còn nếu không đồng ý thì cháu sẽ thay dì dùng con dao này mà giết người vậy” Cô hỏi với vẻ mặt căng thẳng, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn.