Chương 219

“Sau này em chỉ có thể ăn lương thực nhà anh mà thôi. Còn muốn ăn gì nữa không, anh làm cho em.”

“Em muốn ăn KFC.” Cô nói.

Cô không muốn ăn đồ ăn chính, tự dưng lại thèm mấy đồ ăn vặt lộn xộn đó.

Cánh gà rán, miếng gà chiên xù, hambuger gà cay, lại thêm một ly trà sữa, hạnh phúc cũng chỉ đến thế mà thôi.

“KFC là cái gì?”

“A… anh là người ngoài hành tinh à? KFC, McDonalds, Pizza Hut mà cũng không biết ư?”

“Bán cái gì?”

“Hamburger, gà rán, pizza các kiểu!”

“Đồ ăn nhanh à?”

“Đúng thế.”

“Ồ, anh không ăn thực phẩm rác.”

“Nhưng lúc trước anh ăn rồi mà.” Ừ, bởi thế nên anh mới ngộ độc thực phẩm đó.

Cố Gia Huy lẩm bẩm câu nói này trong lòng rồi nói tiếp: “Vậy em muốn ăn không? Anh đi mua cho em.”

“Không phải là nên gọi người ta đưa tới sao?” Cô lấy điện thoại ra rồi nói với vẻ không hiểu.

Cuối cùng cô cũng đã biết điểm yếu của Cố Gia Huy rồi.

Anh không hề hay biết gì về những món ăn bình dân.

Từ trước tới giờ chưa từng ăn đồ ăn nhanh, cũng chưa từng gọi đồ ăn giao hàng. Những gì anh không hứng thú thì cho dù có bảo anh liếc nhìn anh cũng sẽ cảm thấy lãng phí thời ian.

Anh quen với việc ăn rauu quả hữu cơ đầy dinh dưỡng, ăn quen cơm Tây bò bít tết.

Thức uống cũng chỉ có ba loại. Nước trà, cà phê và nước lọc.

Trà phải là trà ngon được hái trước cơn mưa sáng sớm.

Cà phê phải là vừa mới xay rồi pha chế. Nước lọc cũng phải được lấy từ trên núi tuyết nào đó.

Anh chẳng biết gì về cơm hộp, bún thập cẩm cay, xiên nướng các loiaHứa Minh Tâm.

Hứa Minh Tâm như phát hiện ra đại lục mới. Cô đặt đồ ăn xong rồi đi tới vỗ vai Cố Gia Huy và cười nói: “Cố Gia Huy, lần này anh có lộc ăn rồi đây. Vậy mà anh chưa từng anh nhiều mỹ vị nhân gian như thế, sau này em sẽ dẫn anh đi ăn từng cái một.

“Ừ, anh đi gọi mọt cú điện thoại đã, em ngồi đây đợi giao hàng đi.”

“Đi đi, anh tìm được em là hạnh phúc lắm đó. Trên đời này sao lại có người bạn gái tuyệt vời như em chứ?”

Cố Gia Huy đi tới một bên rồi gọi cho Lệ Nghiêm.

“Lệ Nghiêm, xe cứu thương nhanh hay tôi lái xe nhanh hơn?”

“Xe cứu thương có thể vượt đèn đỏ.”

“Vậy lát nữa cậu giúp tôi liên hệ một chiếc xe cứu hộ, nửa tiếng sau tới chỗ tôi. Nhớ phải tắt còi đi đấy.”

“Cậu lại thử độc rồi à? Không đúng, sao có thể nói là thử độc chứ, phải nói là hi sinh vì tình yêu.”

“Người anh em, chúc tôi may mắn đi.”

Rất nhanh sau đó thức ăn ngoài đã được đưa tới. Khi anh giao hàng đi tới đây thì vừa kiểm tra đơn đặt hàng vừa nhìn chằm chằm vào biệt thự sang trọng trước mặt.

Người có tiền như thế này mà còn ăn đồ ăn ngoài ư? Có lầm không thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play