Chương 217

Anh kéo ống tay áo lên, cổ áo rộng mở, thân thiện hơn nhiều.

Bóng người cao lớn, có chút không hợp với phòng bếp.

Hứa Minh Tâm đi qua rồi ôm lấy anh từ sau lưng.

Cố Gia Huy cảm nhận được thì nói: “Đợi một chút, sắp xong rồi.”

“Đột nhiên em lại không cảm thấy đói bụng lắm. Không vội, anh làm từ từ thôi.”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.

Cô cảm thấy có một người đàn ông bằng lòng cởi áo vest mặc tạp dề vào bếp nấu ăn vì cô là một chuyện rất hạnh phúc.

“Xem ra là đói đến nỗi đầu óc hồ đồ rồi, hay là ăn anh trước đi.”

Anh đưa cánh tay qua rồi vừa cười vừa nói.

Hứa Minh Tâm cũng không khách sáo, cô cắn một cái thật mạnh, để lại hai hàng dấu răng hẳn sâu trên cánh tay Cố Gia Huy “Sao anh không kêu đau?”

*Trái tim ngọt ngào thì sao mà biết đau được chứ?”

“bmc cứ luôn nói em ngốc, em thấy là anh ngốc mới đúng.”

“Được rồi, em đợi một chút đi, nước sôi rồi.

Em muốn ăn bao nhiêu cái?”

“Mười cái đi, bánh chẻo lớn quá không ăn được nhiều.”

Cố Gia Huy bỏ hơn hai mươi cái vào nồi, dù sao anh cũng là đàn ông, sao lại ăn ít hơn phụ nữ được chứ?

Khi Hứa Minh Tâm ăn được bánh chẻo.

nóng hôi hổi thì như phát điên lên.

Gô rất đói, từ trưa tới giờ cũng chẳng có hứng thú muốn ăn gì nên tới giờ bụng đã đói òng ọc Cô ăn bánh chẻo xong rễ thì thậm chí còn chẳng bỏ qua chén nước giấm Nhưng sau khi uống giấm xong thì Hứa Minh Tâm mới nhận ra được một vấn đề.

Dấm hỗ trợ tiêu hóa, vừa uống dấm xong nên hình như cô lại đói lại rồi Chưa ăn no..

Hứa Minh Tâm thấy Cố Gia Huy bỏ đũa xuống rồi lau miệng, mà trong chén của anh còn thừa tận bốn miếng bánh chẻo.

“Anh không ăn nữa à?”

“Ừ, ăn không nổi nữa, anh đã đánh giá cao.

chính mình rồi “Đúng thế, em cũng đã đánh giá thấp chính mình rồi.” Cô nói lâm bầm.

Ngay lúc Cố Gia Huy muốn đứng dậy thu thập chén đũa thì lại bị Hứa Minh Tâm ngăn lại: “Anh không ăn nữa thì cho em ăn. Em vẫn còn chưa no, không nên lãng phí, lãng phí lương thực là tội ác.”

kéo đĩa của Cố Gia Huy tới rồi bắt đầu ăn một cách đắc ý.

Cố Gia Huy nhìn thấy thế thì kinh ngạc ti nỗi há to miệng Anh ăn còn không nhiều bằng Hứa Minh Tâm ư?

“Hứa Minh Tâm, em nói thật cho anh biết, đến cùng là em có thể ăn bao nhiêu.”

“Một chén cơm.”

Hứa Minh Tâm đưa mắt láo liên rồi nói.

“Anh muốn nghe nói thật, nếu không thì không cho em ăn bánh chẻo nữa.”

Cố Gia Huy nói với vẻ âm trầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play