Chương 2201
Phó Minh Tước như vậy, Cố Gia Huy cũng như thế, mỗi lần bị thương cũng đều nhẹ nhàng bâng quơ nói không chết được. Nếu đúng như vậy thì còn cần đến bác sĩ làm gì?
“Bởi vì tôi biết vẫn còn có người muốn tôi sống tiếp, nên tôi không thể chết”
“Anh đừng nói cái gì mà có hay không có nữa, tối nay anh chịu khổ chút nằm ở ban công này, tôi trải thảm cho anh rồi.
Anh nặng quá, tôi không khiêng nổi anh vào trong phòng”
“Vậy… cô đã ở ngoài này trông chừng tôi đến giờ?”
“Nếu không thì thế nào? Có thể mặc kệ anh ngã sấp mặt như thế sao? Tôi có để phần cơm anh đó, mau ăn nhân lúc đồ ăn còn ấm”
“Được!” Phó Minh Tước thì thào đáp.
Cứ như thế, Hứa Minh Tâm để Phó Minh Tước ẩn náu liên tiếp nhiều ngày trong phòng cô, vết thương của anh ta cũng dần khỏi.
Trong thời gian đó anh ta ngày nào cũng dùng máy tính của cô, Hứa Minh Tâm không biết anh ta làm gì với cái máy tính.
Một tuần sau vào một buổi sáng, Hứa Minh Tâm thức dậy nhìn không thấy Phó Minh Tước ở đâu. Anh ta rời đi chỉ để lại một mẩu giấy.
Trên mẩu giấy là một dòng chữ: “Tôi đi chứng thực một việc, rất nhanh thôi sẽ có câu trả lời, hãy đợi tin tốt của tôi”
Lúc này Hứa Minh Tâm mới thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng người. Khoảng thời gian vừa rồi cô sống trong lo âu, luôn cảm thấy như có một vật nặng đè trên đỉnh đầu khiến cô không thở nổi.
Rồi một hôm Cố Gia Huy trở về với sắc mặt khó coi, khi Hứa Minh Tâm hỏi han sự tình thì anh dường như muốn nói lại thôi, giống như không muốn thừa nhận sau khi biết tất cả chân tướng.
“Minh Tâm, anh hi vọng dù cho chân tướng có thế nào thì em vẫn có thể tiếp nhận”
“Josh… Josh xảy ra chuyện rồi sao?”
Hiện giờ sống chết của .Josh vẫn chưa rõ, nhưng thủ phạm thật sự ở phía sau thì..” Cố Gia Huy ngập ngừng không biết phải nói tiếp thế nào.
Hứa Minh Tâm nhíu mày, cô ý thức được sự tình không hề đơn giản như tưởng tượng của cô.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vậy… vậy em có thể cùng anh đi xem chân tướng sự việc không? Em cũng muốn biết đáp án”
“Được!”
Lần này Cố Gia Huy không ngăn cản cô nữa, có lẽ nên để cô biết rõ bộ mặt thật của người kia.
Những lời anh nói hôm nay khiến cho cô vô cùng thấp thỏm trong lòng, cả đêm không ngủ được. Hôm sau trên đường đi, cô tựa vào Cố Gia Huy nghỉ ngơi được một lúc.
Lúc cô tỉnh dậy thì xe đã dừng trước mặt tòa lâu đài sừng sững.
Đây là tòa lâu đài của Kettering, tổng thể kiến trúc toát lên vẻ vô cùng nguy nga.
Đây là nơi ở của Diên.
Cô bàng hoàng nhìn anh, chẳng lẽ nguyên nhân khiến anh muốn nói lại thôi là bởi vì Diên có liên quan đến sự việc lần này ư?
Nếu Diên là người đứng sau sai khiến, vậy ai là người bị hại?
“Vào thôi, tất cả chân tướng đều ở bên trong, những gì em làm có đáng giá hay không… vào xem câu trả lời của anh ta là biết”
Cố Gia Huy bình thản nói ra lời này, anh không sợ cô sẽ không tiếp nhận nổi đả kích lớn như vậy, cho dù có sợ thì anh vẫn phải để cô hiểu rõ.