Chương 2080
Cửa phòng bệnh mở ra, Trần Minh Ngọc bị ép vào trong em đi, em là em gái rt người ngoài được?”
Nhưng mặc cho Trần Minh Ngọc khóc lóc kêu la, cô ta vẫn bị Trần Hùng đè xuống đất.
Nhưng cô ta cứ không chịu quỳ xuống, cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, vẫn luôn phản kháng lại Trần Hùng.
“Đứng luôn đi vậy. Tôi còn chưa chết, cũng không cần cô ta lạy tôi”
Hứa Minh Tâm nói với giọng nhàn nhạt. Gả cho Cố Lâm đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi. Nửa đời sau của cô ta đã bị phá hủy. Giờ cũng không câu nệ chuyện cô ta có quỳ hay không nữa.
Nếu không nhận sai, không thành tâm thì quỳ cũng vô dụng.
Trần Hùng nghe vậy mới buông Trần Minh Ngọc ra.
Cô ta nhún nhún vai, hung tợn nhìn Hứa Minh Tâm, nói: “Các người dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Việc đèn treo rơi xuống đâu phải do tôi làm, cho thấy rõ là cô chịu trừng phạt đúng tội thôi, chẳng liên quan gì đến tôi cả!”
“Cái con mất dạy này. Lời mày nói với ngài Gia Huy đã bị ghi âm lại rồi, mày còn không biết hối cải à?”
Trần Hùng tức giận nói.
Trần Minh Ngọc nghe vậy, hung hăng nhíu mày lại, kinh hãi nhìn Cố Gia Huy.
Thì ra anh sớm đã có chuẩn bị rồi.
Giờ cô ta chỉ hận, hận Hứa Minh Tâm bình an vô sự, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không sao.
Trần Minh Ngọc chợt nảy lòng độc ác, đột nhiên cầm bình hoa trên bàn trà bên cạnh lên, hung hăng muốn ném về phía Hứa Minh Tâm trên giường.
Cũng máy Cố Gia Huy nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng đứng ra chắn. Bình hoa đó đập lên lưng anh, sau đó liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng choang.
Trần Minh Ngọc nhân lúc hỗn loạn muốn chạy thoát, nhưng lại bị Trân Hùng ngăn cản.
“Nếu mày bước ra khỏi cánh cửa này thì cả nhà họ Trân đều sẽ rơi vào kết cục muôn đời không thể siêu sinh luôn đấy!”
“Vậy thì em cũng không thể gả cho tên phế vật Cố Lâm đó được! Anh là anh trai ruột của em, nhưng anh lại đứng về phía người ngoài. Anh không xứng làm anh trai em!”
“Trần Minh Ngọc, lần này cô quá đáng lắm rồi đấy. Ngay cả tôi mà cô cũng không buông tha”
Cô chủ nhà họ Trần cũng đã theo tới. Hứa Minh Tâm là ân nhân cứu mạng bà, không nhìn cô tỉnh lại, bà cũng không yên tâm được.
“Cái đồ đê tiện này, cô câm miệng lại cho tôi. Cô là cái thá gì chứ? Dù cô có chết cũng chẳng sao cả. Anh tôi vẫn có thể tìm một người tốt hơn. Cô sinh cho nhà họ Trần chúng tôi một đứa cháu đích tôn, tôi cũng không muốn nhận đứa cháu này đâu!”
“Mất dạy!”
Trần Hùng tức giận, một cái tát hung hăng giáng thẳng xuống gò má cô ta: “Cô ấy là chị dâu mày đấy!”
“Anh… Anh đánh em ư?”
Trần Minh Ngọc sửng sốt, ngây ra nhìn Trân Hùng, giọng cũng hơi run lên.
“Hôm nay, mày không chỉ phải dập đầu nhận sai với bà chủ nhà họ Cố mà còn phải nhận sai với chị dâu mày nữa. Trong bụng chị dâu mày là cốt nhục của tao đó. Ngày thường là tao quá dung túng cho mày nên mới khiến mày không coi ai ra gì, ngay cả mạng người mà mày cũng để vào mắt! Hôm nay, chỉ kêu mày đi kết hôn thôn, còn chưa cho mày đi ngồi tù đâu.