Chương 2041
Cố Gia Huy sau đầu mùa xuân, cũng thay đổi đặc biệt lu bu.
Khương Anh Tú không ngừng đưa tới văn kiện mới, mà anh đại đa số thời gian đều trải qua trong phòng làm việc.
Hứa Minh Tâm trở nên rất nhàn rỗi, không thể ra khỏi nhà, ở trong nhà lại phải kiêng ky miệng.
Món đồ ăn vặt cô thích sợi cay gì gì đó, cũng không thể ăn.
Mỗi ngày cô ăn rất nhiều, nhưng cũng không mập, lại còn ốm nhom, khiến cho ông cụ rất lo lắng.
Cô ở trong nhà sắp bực bối đến hỏng rồi, không có chuyện gì chỉ có thể nghiên cứu.
công thức nấu ăn mới, cũng không còn gì khác để làm rồi.
Điện thoại của cô đã rất lâu rồi không có vang lên, hôm nay phá lệ lại vang lên.
€ô nhìn số điện thoại lạ, có chút do dự.
Nghe điện thoại, đầu dây bên kia chuyền lại âm thanh quen thuộc.
“Là tôi, Phó Minh Tước”
“Anh rể, anh tìm em có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể tìm em hay sao? Quay về Đà Nẵng lo chút việc, nghĩ đến đã lâu không gặp em, tin tức em đan, mang thai ôn ào náo động khắp nơi, muối em chút”
“Đừng nhắc nữa, em căn bản là không ra ngoài được.
“Anh dẫn em đi”
“Anh dẫn em đi?”
Hứa Minh Tâm trọng bụng đầy nghĩ ngờ.
“Trên đỉnh lầu có một gác lửng áp mái, miếng kiếng trên đỉnh đó có thể mở ra, anh dẫn em ra ngoài hít thở không khí”
“Dạ được!”
Cô bị bức bách đến hỏng rồi, sớm đã muốn đi ra ngoài Phó Minh Tước đối với cô mà nói cũng là người đáng tin, cô lang lẹ chạy đến lầu nhỏ, Phó Minh Tước đang ở trên nóc nhà đợi cô rất lâu rồi Cô trèo ra bên ngoài, lần đầu tiên đứng trên đỉnh nóc nhà ngắm nhìn phong cảnh, Chỗ nhà cũ nằm nơi hẻo lánh, chung quanh đều là bãi cỏ hoặc là rừng cây, một đường đầu vòng quanh núi đường cái thông hướng người ở.
Chung quanh sáng tỏ thoáng mát, tâm trạng của cô cũng trở nên rất tốt.
“Nhanh dẫn em đi ra ngoài hít thở không khí trong lành đi, em thật sự là sắp ngột ngạt đến hỏng rồi.
“Em đang có thai đó, có thể chạy đến chạy lui được sao?”
“Được mà được mà, sức khỏe em rất tốt!”
“Bay, tìm em chịu đựng được không?”
“Bay?”
Hứa Minh Tâm ngẩn ra, còn có thể bay sao?
Đúng vào lúc này, Phó Minh Tước vòng tay ôm lấy eo thon của cô, dẫn cô rời khỏi nóc nhà, treo lơ lửng giữa trời Cô mới chú ý đến, anh ngồi trực thăng đến đây, trên người anh đang đeo thác giây an toàn.
Máy bay từ từ đi xa, cô cảm thấy giống như mình đang bay, những ngôi nhà bên dưới từ từ nhỏ lại.
“Chu chai Thật lợi hại!” Cô nhận không được kinh ngạc kêu lên, căn bản là không chú ý người đàn ông bên cạnh, đang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Bây giờ là khoảng năm giờ chiều, bầu trời hơi xám xịt, đợi một lát nữa sẽ là đêm dài ngày ngắn.