Chương 2034
Lệ Nghiêm thấy cô có chút không tập trung, lo lắng thốt lên tên của cô.
“Em đang năm mơ hay sao hả?”
“Không có, gả cho anh nhé, sau này hãy để cho anh được bảo vệ em”
“Vâng ạ!”
Ngay giây phút mà cô gật đầu đó, nước mắt không ngừng tuôn trào ra.
Cô ấy run rẩy vươn tay ra, cảm nhận được chiếc nhẫn kim cương đó còn sót lại hơi ấm trong lòng bàn tay anh ta, cuối cùng chiếc nhẫn đó đã vô cùng kiên định mà đeo vào ngón áp út của cô ấy.
Dưới khán đài, tất cả đều là những lời chúc phúc dành cho họ, hết người này đến người khác. Cố Gia Bảo không nhịn được khẽ lau đi khóe mắt, đôi mắt đục ngầu ấy sớm đã phiến hồng rồi .
“Con gái lớn rồi, khó mà giữ a………Ngọc Vy cũng đã gả cho người ta rồi”
Mặc dù không phải là con gái ruột thịt của ông, nhưng mà Cố Yên cũng đã gọi ông một tiếng bố bao nhiêu năm nay rồi Lúc đầu, ông nhận nuôi cô cũng là vì nhất thời cảm thấy hứng thú, vì ông cảm thấy trong nhà chỉ có ba đứa con trai, vẫn còn thiếu một cái gì đó.
Úy Như cũng đã từng phàn nàn, bảo rằng sau này khi mà bà ra ngoài để mua quần áo, cũng sẽ không có một đứa con gái ngoan ngoãn để cùng bà đi lựa quần áo.
Thế nên, ông mới đến cô nhi viện để nhận nuôi một cô con gái. Lần đầu tiên, khi mà ông nhìn thấy Ngọc Vy, cô vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, nắm trong tấm chăn bông nhỏ, lớn có tí tẹo thôi, bố mẹ cô đều đã nhảy lầu tự tử rồi, chỉ còn lại duy nhất một mình con bé mà thôi.
Con bé không khóc, cũng không làm loạn, trong cả căn phòng của trẻ sơ sinh đó, trông con bé vô cùng đặc bi: €on bé nhìn lên trần nhà với đôi mắt to sáng vô cùng long lanh, khi mà ông ta đến gần thì cô gái nhỏ này đã mở miệng ra và nở nụ cười ngọt ngào với ông.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng ông cũng đã mềm đi rồi.
Ông không còn nhìn thêm bất kỳ đứa trẻ nào khác nữa, mà trực tiếp ôm con bé về nhà.
Úy Như cũng rất thích đứa nhỏ này, từ trước đến nay, sức khỏe con bé đều không được tốt cho lắm, nhưng chăm sóc cho con bé cũng không tốn một tí công sức nào.
Con bé thật sự là quá ngoan hiền rồi, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng phải khiến bất kỳ người nào lo lắng cả.
Sau khi Úy Như ra đi thì đứa nhỏ này là do một tay ông nuôi lớn.
Sau khi anh em Cố Gia Huy bị đưa đi rồi, trong khoảng thời gian đó, đều là Ngọc Vy ở bên cạnh ông, cùng ông vượt qua.
Hôm nay, hai mươi tám năm đã qua đi rồi, con bé cuối cùng cũng phải gả đi rồi Tuy rãng, nhìn đứa con rể này, ông không vừa mắt một chút nào, nhưng m: ông tin tưởng vào con mắt nhìn người của Cố Ngọc.
Vy, người mà con bé đã chọn, thì ít nhất nhân phẩm cũng sẽ không có vấn đề gì.
Ông chỉ là sợ, sợ rằng con bé sẽ phải chịu uất ức.
Hôn lễ đã kết thúc xong xuôi, trời cũng đã tối rồi, mọi người cùng nhau quay về khách sạn để ăn tối Khách mời cũng đã về gần hết rồi, còn lại cũng chỉ là bà con của hai bên.
Nửa đêm, người nhà họ Cố cũng phải rời đi rồi.
Lúc này, Cố Yên mới cảm nhận được nỗi bưồn của việc phải gả đi, nhìn Cố Gia Bảo đang cúi người chống gậy, nước mắt cô ngay lập tức liền không nhịn được mà tuôn trào ra “Con đang khóc cái gì vậy hả? Hôm nay là ngày vui của con, đừng có khóc mà, lem hết lớp trang điểm rồi, như thế trông sẽ không đẹp đâu.