Chương 2031
Lệ Nghiêm hô to trả lời “Tay của anh không sao chứ?”
“Tay phải thì không được nhưng tay trái của anh đã có thể cầm dao. Anh vẫn có thể làm được, vẫn cứu người được.”
“Được, em chờ anh cứu người xong rồi đến ôm em!” Cố Yên ôn nhu nói.
Lệ Nghiêm nghe vậy, nhìn cô ấy thật sâu, sau đó xoay người bắt đầu làm việc.
Mà Cố Yên cũng không rảnh rỗi như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất thay áo khoác trắng, cũng chuẩn bị tới bàn mổ.
Đúng như lời Lệ Nghiêm, bây giờ là cuối năm, đều đã nghỉ tết rồi, tuy bệnh viện có người trực, nhưng bác sĩ phẫu thuật quá ít.
Hai người bọn họ tới, không thế nghỉ ngờ là kéo dài tốc độ thân chết tới.
Hai người vẫn bận rộn, không ngừng nghỉ phút nào.
Trận tai nạn giao thông này, tổng cộng mười hai người gặp nạn, trong đó bảy người mất máu quá nhiều, vết thương nghiêm trọng, cần phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật của Lệ Nghiêm rất khó giải quyết, bởi vì kính chắn gió đâm vào phổi, nếu không cẩn thận sẽ bỏ mạng.
Đối với người quen dùng tay trái như anh ta mà nói có chút khó khăn.
Nếu là lúc trước, anh ta chắc chắn nắm phần thắng, nhưng bây giờ…
Cố Yên vừa kết thúc một ca giải phẫu, biết được lo lắng của anh “Anh có bao nhiều phần chắc chẩn?”
“Ba phần”
“Trước đây phẫu thuật như vậy, anh nắm chắc tới tám phần”
“Đúng vậy…. Tay trái anh không thuận, độ chính xác không quá cao, nếu như mảnh kính lệch khỏi một tấc cũng sẽ có nguy hiểm. Tay của anh…. Không ổn, anh vẫn không nên tự đánh giá cao bản thân”
Lệ Nghiêm khổ sở nói, nhìn tay phải hơi run của mình.
“Đừng lo, anh còn có em, anh đã quên trước đây chúng ta kề vai chiến đấu như thế nào sao?”
Cô ấy nắm tay anh ta thật chặt, nói: “Trước đây, là em hỗ trợ anh, chiến hữu, hiện tại em vẫn là người hỗ trợ anh, nhưng… lần này với thân phận là vợ anh.”
Lệ Nghiêm nghe vậy, trong lòng khẽ run.
Chỉ có cô ấy, vẫn luôn một mực đứng sau lặng lẽ giúp anh.
Anh ta gật đầu thật mạnh, hai người cùng tiến vào phòng phẫu thuật.
Cuộc giải phẫu này, khoảng hơn ba tiếng.
Sau khi kết thúc, tất cả mọi người sức cùng lực kiệt.
Chỉ có một người, không cứu được mà chết, bọn họ đã tạo ra một kỳ tích.
Cố Yên bận đến choáng váng, rốt cuộc không vô ích.
Cô ấy đổi lại áo blouse trắng sạch sẽ, uống một hớp nước, khôi phục lại Cô ấy nhìn Lệ Nghiêm từ phòng bệnh đi ra hỏi: “Sao rồi?”
“Đang đợi trị liệu sau phẫu thuật”
“Uống nước đi, bận tới tận hiện tại”
Lúc hai người nghỉ ngơi, người nhà bệnh nhân đến cảm ơn, nắm chặt tay họ không buông.