Chương 1808
Trong chớp mắt, sắc mặt Cố Gia Huy âm trầm.
Đàn ông sợ nhất là người khác nói mình không được.
“Mặt khác, em nghi ngờ năng lực.
Bây giờ công hiệu của thuốc cũng hết rồi, có muốn dậy tập thể dục buổi sáng không?”
“Khu khụ…” Hứa Minh Tâm bị sặc nước miếng của chính mình, đâu dám làm ra vẻ anh hùng gì nữa, lập tức thừa nhận nói: “Cái đó.
hiếp thân như nhược, không chịu nổi lăn lộn nữa, mong tướng công đại nhân khai ân, tha cho thiếp một mạng đi!”
“Nói tiếng người”
“Đau… không được nữa” Hứa Minh Tâm bày ra vẻ mặt khổ sở nói.
Cố Gia Huy tuy có ý kiến nhưng nghĩ cho thân thể của cô cho nên cũng không cứng rắn mà làm.
Anh ôm chặt cô vào trong lòng với cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy.
Chỉ khi ôm cô ngủ như vào đêm qua, anh mới cảm thấy an ổn nhất.
Hóa ra, cảm giác có được cô một cách trọn vẹn lại hạnh phúc đến như vậy!
Hai người nằm nghỉ ngơi một lát rồi xuống giường rửa mặt, Hứa Minh Tâm không thể đi được, vẫn là Cố Gia Huy ôm cô đi xuống.
Vừa đúng lúc kịp bừa trưa, chú An dọn cơm cho ông cụ ăn. Hứa Minh Tâm nghe thấy Gố Chí Thanh và chú An nói chuyện: “Căn nhà này… hiệu quả cách âm không tốt. Tôi muốn cải tạo lại một chút, mau gọi người tới làm đi”
Hai người vừa vào đến phòng ăn liền nghe thấy câu này, trong chốc lát cơ thể như chết lặng Kể cả một người vốn điềm tĩnh như Cố Gia Huy cũng nhịn không được mà mặt già đỏ lên.
Nhìn kĩ một chút thì có thể thấy bọng mắt của bọn họ đều đã nặng hơn một chút.
Tối qua… động tĩnh quả thực không nhỏ, nhưng hai người hăng say đến quên mình, hồn nhiên không biết khiến cả nhà lầu trên lầu dưới đều không được ngủ ngon giấc.
Hứa Minh Tâm da mặt mỏng, hận không thể trực tiếp tìm một cái hố mà nhảy xuống cho xong. Cố Chính Thanh nhìn thấy bọn họ xuống rồi, cười đến mắt híp lại thành một đường chỉ, nhanh chóng nói: “Yo, Minh Tâm tới rồi đấy à, mau mau ngồi xuống nào, bữa sáng con không cần ăn vôi đâu, ăn trước một ít đồ lỏng đã. Ông đặc biệt bảo nhà bếp làm cho con bát canh gà đấy, hầm mất bốn tiếng liên, tươi ngon vô cùng. Con uống nhiều vào nhé, tối quá chắc là phải mệt lắm rồi..”
“Khu khụ..” Hứa Minh Tâm vừa đặt mông xuống ghế, đã có người để trước mặt cô một bát canh gà.
Cô vừa uống được một ngụm vào trong miệng, liền nghe thấy ông cụ nói vậy, bị sặc đến nghiêng cả người, không ngừng ho khan.
“Bố…. bố nói trực tiếp quá rồi đấy”
“Trực tiếp sao? Vậy thì bố sẽ khéo léo chút vậy, bây giờ con là đại công thần của nhà họ Gố ta, muốn cái gì thì nói với bố. Nếu như tâm trạng không vui, thì lấy chồng con ra mà trút giận. Con đừng bao giờ có ý nghĩ coi mình như người ngoài, bắt đầu từ bây giờ con là con gái ruột của bố, còn nó là con rể ở nhờ nhà vợ thôi. Nó kêu bố là bố, từ bây giờ không còn nữat”
Cố Gia Huy nghe vậy, đầy giăng đầy vệt đen.
“Bố, bố đây là đang lâm trận phản chiến…
Quá rõ ràng rồi đi?”