Chương 1806
“Cố Gia Huy, yêu em, hoặc là cùng em trở thành vợ chồng chân chính, không cần cố ky gì cả”
“Nếu như anh yêu em, lại muốn đẩy em ra, vậy em xin anh tha cho em, đừng có đưa em.
trở về nữa, để em đi luôn bây giờ đi là được rồi!”
Cố Gia Huy nghe được lời này, sống lưng cứng đờ.
Anh không quay người lại, cô không thấy được vẻ mặt của anhm nên không doán được anh nghĩ gì.
Anh không động đậy, cũng không nói gì, sự [email protected] muốn nóng bỏng trong cô cũng từ từ bị dập tất, nguội lạnh, cuối cùng, đến một sợ khói nhẹ cũng không còn dư lại.
Ngón tay cô cứng đới, cuối cùng vẫn buông khỏi cánh tay anh, lần nữa thay quần áo, đi về phía cửa.
Cô và anh kết hôn, có lẽ chính là sai lầm Anh đợi được đến năm hai mươi tuổi, nhưng lại không đợi được việc bọn họ chân chính làm chuyện vợ chồng.
Mắt nhìn thấy cố sắp đi tới cửa, Cố Gia Huy đang trầm mặc rốt cuộc cũng động đậy.
Anh từ phía sau ôm chặt lấy cô, cứ dùng lực như vậy, lông ngực nóng bỏng áp vào lưng cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Nhiệt độ trên cơ thể anh nóng đến dọa người, giống như có thể tự làm mình nóng đến tan chảy, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cơ thể cô trở nên cứng đờ, không hiểu anh muốn làm gì “Chú An hạ thuốc vào nước của anh nhiều quá, ngày mai sẽ tính tổ với chú ấy sau Nhưng mà bây giờ…. cho dù anh có muốn em, chỉ sợ em chịu không nổi thôi”
“Anh quá lo lắng cho em, cho nên mới không chạm vào em?”
“Em nghĩ rằng, anh cứ kìm nén thế này dễ chịu chắc? Em có biết nhịn hai năm là mùi vị thế nào không hả?”
Trong lời nói của Cố Gia Huy chất chứa uất ức.
Anh vì bệnh của mình, cứ sợ tay sợ chân, một người trước giờ luôn cơ trí như anh nhưng lại lo trước lo sau.
Nhưng việc Hứa Minh Tâm bỏ đi lần này, anh cũng hiểu ra nhiều điều.
‘Yêu, không phải là chuyện cả đời dài lâu như vậy, bây giờ anh chỉ nghĩ cùng cô đi qua mỗi một phút mỗi một giây trước mắt.
“Anh Gia Huy, làm như anh bị hạ thuốc nhiều lảm vậy, anh đừng có mà chém gió, không chừng gió lại thối cho nát mặt đấy!”
Hứa Minh Tâm khinh thường nói.
Rốt cuộc, bê con mới sinh không sợ hổ, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, cho nên liền nói không cần suy nghĩ.
Nghe vậy, Cố Gia Huy cau mày dữ tợn, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Trong giây tiếp theo, Hứa Minh Tâm bị nhấc ngang như bao cát, sau đó bị ném lên giường.
Cho dù giường có mềm mại thế nào đi nữa, cô cũng bị ném đếm không biết đông tây nam bắc đâu.
Cô vẫn chưa bình tĩnh lại thì thấy bộ quần áo vừa thay xong đã lại bị xé tan rồi.