Chương 1743
Anh đang cầm mợi thứ bằng tay trái, tất cả những món đồ của phụ nữ, của Helen.
Bốn mắt chạm nhau.
Bầu không khí… lập tức cứng lại, không khí cũng ngưng lại một chút.
Cố Yên thấy anh chủ động nắm tay Helen, hành động này làm cô cay mắt.
Cô hơi cụp mắt xuống nói: “Bên này đi, tôi muốn mua quần áo của cửa hàng đó”
Cô không đợi Hứa Minh Tâm cùng cô bạn trả lời, liền vội vàng xoay người rời đi Hai người còn lại vội vã chạy theo.
Lệ Nghiêm nhìn cô đi xa, ngón tay run rẩy, chậm rãi buông ra.
Helen nhìn anh, tâm trạng bắt đầu thay đổi.
Ngày hôm sau, Cố Yên không ngờ rằng Lệ Nghiêm lại chủ động hẹn cô ở quán cà phê €ô có chút lo lắng, không biết gặp nhau phải nói những gì.
Cô đến rất sớm, háo hức nhìn trước cửa cửa hàng, nhưng người đến không phải Lệ Nghiêm, mà là Helen.
Cô không khỏi cau mày, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Helen viết chữ lên một tờ ghi chú đưa cho Cố Yên.
[Tôi đã sử dụng điện thoại di động của Lệ Nghiêm để hẹn cô ra đây] Trái tim của Cố Yên run lên khi nghe điều này.
Điện thoại di động là vật riêng tư của cá nhân, cô và Lệ Nghiêm đã ở bên nhau lâu như vậy mà không động đến điện thoại di động cũng như đụng đến chuyện riêng tư của anh.
Nhưng bọn họ mới quen nhau được vài tháng, giữa bọn họ đã… đến bước này.
Cô tự nhủ, lại muốn nói gì đây?
“Sau đó thì sao?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô nói với vẻ mặt lạnh lùng, bất mãn.
Helen lập tức hiểu được cô đang hiểu lầm, vội vã ra hiệu.
[Tôi cũng biết cô và Lệ Nghiêm, nhưng mọi thứ không như cô nghĩ, trên thực tế.
Helen vẫn chưa viết xong, không ngờ có một bóng người lao tới, kéo cô lên lôi cô đến phía sau anh.
Tờ giấy sau đó cũng bị bay xuống đất rồi biến mất.
Lệ Nghiêm đột nhiên xuất hiện, giữ lấy Helen, cau mày tức giận nhìn Cố Yên.
“Cô muốn làm gì Helen?”
“Anh nói đây là ý gì? Là cô ta gọi tôi ra đây, không phải tôi gọi!”
“Helen mới đến Đà Nẵng mấy ngày, thậm chí chưa từng ra ngoài một mình, nếu không phải cô gọi, cô ấy làm sao có thể đến đây? Cô đừng nghĩ chỉ vì cô ấy không biết nói tinh tình tốt nên có thể dễ dàng bắt nạt. Huống hồ cô đây là một đại tiểu thư tính khí thất thường”
“Lệ Nghiêm, anh nói lại lần nữa! Trong mắt anh, tôi là kẻ kiêu ngạo và vô lý như vậy sao? Cho dù cô ấy có giành lấy anh, tôi nhìn Cố Yên cũng không phải là người không buông bỏ được. Một thăng đàn ông mà thôi, tôi cũng không phải người thích điều khiển người khác!”
Cố Yên có lòng tự trọng, cô có thể bị bỏ rơi, nhưng Lệ Nghiêm không được phép nói cô thành cái thứ như thế này.
“Như vậy là tốt nhất, tôi hi vọng cô nhớ lời cô nói, cô đã thua rồi! Đừng có ý định hành hạ Helen, bằng không đừng trách tôi lỗ m ãng”