Chương 1713

Trong trường hợp Lucia và bố muốn đối phó với cô, rất khó để cậu ấy bảo vệ mọi thứ cho cô.

(Trước hết chị hãy đi ra ngoài đi, tự khắc anh ta sẽ tìm đến chỗ chị và cho bạn lời giải thích. Bố đang tức giận, em rất lo lảng cho chỉ.) Diên viết từng chữ trong lòng bàn tay của cô, nhìn cô với dáng vẻ quan tâm.

Lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Gia Huy, lập tức gật đầu.

Cô không nói một lời, theo Diên rời đi.

Cố Gia Huy nhìn cô rời đi, bóng dáng nhỏ nhắn in sâu vào tận đáy lòng anh.

Sau khi cô rời đi, căn phòng có vẻ trống trải hơn rất nhiều.

“Cậu Gia Huy, cậu thật là to gan, bây giờ cậu chính là đang ở dinh thự của gia tộc Kettering đói”

“Không nghĩ tới ông chủ ưu ái tôi như thế, còn muốn nhận tôi làm con rể, chỉ tiếc là tôi không yêu Lucia”

“Cậu nói cái gì?”

Antonio nổi giận, cau mày thật chặt.

“Món nợ này, tôi sẽ để ở trong lòng. Tôi còn trẻ, vẫn còn thời gian chơi chơi với ông.

Hy vọng ông có thể sống lâu trăm tuổi, đừng chết quá sớm, như vậy coi như quá vô vị”

“Đúng là những người trẻ tuổi, giọng điệu nghe rất mạnh miệng! Chỉ với một mình cậu mà cũng đòi đấu với tôi sao?”

“Nếu người khác không đụng chạm đến tôi, tôi cũng sẽ không đụng chạm lại nhưng nếu đã đụng đến tôi, nhất định tôi sẽ trả lại gấp đôi. Hôm nay ở đây tôi nói ra những lời này, tôi và Lucia tuyệt đối không thể nào. Dù cho ngày hôm nay tôi có uống nhiều rượu đến mức nào thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Lần sau đừng nên sử dụng những thủ đoạn thấp hèn này khiến cho người khác nhìn vào trông rất kinh tởm”

“Ông cho rãng, dưới hàng trăm con mắt của mọi người có thể khiến điều khiển và chỉ phối tôi sao? Cả đời này, tôi chỉ cưới một người vợ duy nhất là Hứa Minh Tâm, còn những người bên cạnh… tôi hoàn toàn không để mắt tới”

Khi nói những lời này, anh liếc mắt nhìn Lucia.

Mà cái nhìn làm cho người khác đau buồn và hết hi vọng, Đương nhiên anh muốn nói rằng anh sẽ không chịu trách nhiệm với cô ta.

Cố Gia Huy bước chân rời đi, lại bị Antonio dùng cây gậy chống ngăn cản lại.

“Ông muốn giết tôi sao?”

“Cậu cho rằng tôi không dám làm điều đó?

“Bố ơi, đừng…”

Lucia vội vàng quấn chật chăn bông, quỳ trên mặt đất.

Cô mặc kệ sống chết chống, nói: “Bố ơi, đừng mài “Mọi chuyện đã trở thành như thế này, cậu ta làm nhục con ở trước mặt mọi người, con vẫn muốn bảo vệ cho cậu ta sao?”

“Anh ấy đối với con gái vô tình, nhưng mà con gái đối với anh ấy là thật lòng!”

“Con..”

Cố Gia Huy không có hứng thú nhìn bức tranh tình cảm giữa hai cha con họ, lập tức nói: “Lucia, quả thực là tôi nợ cô, cho nên mới dung túng cho cô làm hết chuyện này đến chuyện khác mà không can thiệp vào. Nhưng mà, sức chịu đựng của con người là có giới hạn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play