Chương 1672
Cố Gia Huy xoa đầu cô, giọng điệu đầy cứng chiều.
Trong lòng Hứa Minh Tâm hiểu rõ, cái giá phải trả để Gordon nhận mình làm đồ đệ nhất định không nhỏ, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng sủng nịnh như anh nói.
Nếu Cố Gia Huy đã giúp cô giành được vị trí này, vậy thì cô nhất định sẽ học tập thật tốt “Chú ba Trung, em sẽ không khiến anh mất mặt đâu. Em đã không còn là Hứa Minh Tâm của trước kia nữa.”
Cô ôm chặt lấy anh, mặc kệ vết thương bị hở ra cũng không thấy đau, chỉ có cái ôm của anh là mạnh mẽ nhất, ấm áp nhất, chân thực nhất.
Cố Gia Huy mìm cười, xoa đầu cô nói: “Anh biết, Minh Tâm nhà chúng ta là giỏi nhất!”
Lần này cô bị thương cũng không phải trở ngại gì lớn, rất nhanh đã có thể ra viện.
Hứa Minh Tâm nghe nói Vivian đã bị vương hậu khiển trách nặng nề một trận vì Diên cũng đặc biệt đến cung điện một chuyển.
Còn Cố Gia Huy cũng nghe ngóng được một só tin don. Anh đến tìm kỳ Nguyệt Trâm, hỏi cô ta chẳng tương lai của Hữa Minh Tâm là nam hay nữ, “Là nam, chắc chắn là nam, âm dương lượng nghị, nhất định không thể sai được, anh đừng hoảng
Cố Gia Huy nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, anh không nỡ “ăn thịt” không thể để một người phụ nữ làm hồng nó được.
“Có phải là thời cơ một năm không thể xoay chuyển, tôi và Minh Tâm không thể đến được bước đó?”
“Bước nào cơ? Papapa á? Vậy anh đừng nghĩ về nó nữa. Số mệnh của hai người trái ngược nhau, một khi nghĩ đến chuyện muốn ngủ với đối phương sẽ có phản ứng từ trường, hoàn toàn không thể thành công được. Anh cũng có thể thử xem, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện. Tôi nghĩ hẳn là anh hiểu rõ.”
“Tôi vẫn ổn.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Gia Huy thở phào một hơi, phun ra ba chữ.
Kỷ Nguyệt Trầm hoài nghĩ liệu mình có nghe nhằm hay không, Cố Gia Huy đã nhìn hai năm trời, bây giờ còn muốn nhịn tiếp một năm nữa, mà nhịn xong có lẽ cũng chết luôn rồi, bà xã cũng không phải của mình.
Thế mà anh lại nói một câu “vẫn ổn” ư? Cố Gia Huy, anh không có tật xấu ư? Lúc này mà anh “vẫn ổn” được?
“Nếu đã không thể ở bên cô ấy cả đời, thì có muốn thân thể của cô ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Tránh cho chồng của cô ấy sau này ghét bỏ cô ấy vì điều đó. Hơn nữa… tôi lấy đi lần đầu của cô ấy, lỡ tôi chết rồi mà cô ấy vẫn cứ nhớ mãi không quên được tối thì phải làm sao? Làm một người con gái quá khổ, tôi không cần cô ấy luôn nhớ tới mình, chỉ muốn cô ấy tiếp tục sống thật tốt, có người có thể đối tốt với cô ấy là được rồi.”
“Cố Gia Huy… cái tư tưởng này của anh… không phải ai cũng nghĩ được, anh không cảm thấy bản thân sẽ bị thiệt thòi sao?”
Kỷ Nguyệt Trâm hoài nghi nhìn anh, trên đời này thật sự có tình yêu không cầu vu lợi như vậy sao? Có thể bỏ qua bản thân và cố gắng hết sức để bảo vệ đối phương như vậy sao? “Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề có thiết thời hay không, tôi chỉ biết rằng có đáng hay không mà thôi. Vì cô ấy, tôi làm gì cũng cảm thấy đẳng giả, vậy là được rồi.”
Nghe những lời này, Kỳ Nguyệt Trầm cảm thấy hơi xúc động.
“Cố Gia Huy… Đột nhiên tôi rất mong chờ anh sẽ đánh bại vận mệnh. Tôi lớn tới từng này, vẫn luôn thuận theo sự sắp đặt của vận mệnh, cho rằng ý trời là điều không thể cưỡng lại được. Nhưng hiện tại… bỗng nhiên lại cảm thấy có thể chống lại được điều đó, còn phụ thuộc vào chuyện anh có đủ mạnh mẽ hay không, trái tim đấu tranh có kiên quyết hay không “