Chương 1662

“Không biết tại sao, tôi lại muốn đến tìm cô. Tôi luôn cảm thấy mối quan hệ của tôi và cô trăm tớ ngàn mối, một lời khó nói hết.” Giọng của anh ta khàn khàn, giống như chất chứa nỗi niềm không thể diễn tả bằng lời nói.

“Tôi đã từng tự hỏi bản thân mình có từng yêu cô hay không? Nếu không thì tại sao tôi luôn muốn tìm cô. Nhưng khi nhìn thấy cô rồi tôi lại không có chút rung động nào. Trong lòng rất bình yên không chút gợn sóng. Điều này là tại sao?” Ôn Mạc Ngôn nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Hứa Minh Tâm nghe xong mím mím môi, không nói gì. Cô chỉ là người mai mối cho anh ta và Bạch Thư Hân mà thôi. Anh ta vì Bạch Thư Hân nên mới này sinh cảm xúc đặc biệt với cô nhưng trái tim anh ta có lẽ trước nay chưa từng thay đổi.

Hôm nay là ngày vui của anh ta, Christie đã có con với anh ta nên cô càng phải cần trong lời nói.

“Có thể là cảm giác sai mà thôi. Cô mat xuống để giấu đi sự suy từ trong đôi mắt rồi có nói điều này một cách tự nhiên.

On Mạc Ngôn nhìn chằm chăm có không chớp mắt, Hứa Minh Tâm có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh ta đang dò xét cô, giống như muốn nhìn xuyên thấu, tìm kiếm điều gì trên người có vậy,

Nhưng hình như Ôn Mạc Ngôn không tìm được điều anh ta muốn thấy nên rất thất vọng, tiếp tục nốc một ngụm rượu lớn.

“Cho tôi thêm một két rượu” Ôn Mạc Ngôn gọi phục vụ, giọng nói có chút tức giận.

Phục vụ nhanh chóng mang rượu ra, Hứa Minh Tâm muốn khuyên Ôn Mạc Ngôn uống ít lại nhưng chợt nghĩ, bây giờ trong lòng anh ta đang rất phiền muộn, có lẽ chỉ có uống rượu mới giúp anh ta giải sầu được.

“Anh cử uống đi, lát nữa tôi đưa anh về nhà” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ôn Mạc Ngôn không đáp lời cứ thể uống liên tiếp ngụm này đến ngụm khác, hết chai này đến chai khác.

Cuối cùng, dù tửu lượng của Ôn Mạc Ngôn có tốt đến đầu thì cũng không chống đỡ nổi sau khi uống từng đó rượu. Ôn Mạc Ngôn gục mặt xuống bàn, Hứa Minh Tâm vất và dìu anh ta lên xe rồi đưa anh ta về nhà họ ôn. Suốt quãng đường trên xe, Ôn Mạc Ngôn luôn miệng lắm bầm trong tình trạng mơ mơ màng màng.

“Rốt cuộc tôi đã quên mất ai… là ai?”

Về đến nhà họ ôn thì người ra cổng đón là Christie, cô ta dìu Ôn Mạc Ngôn vào nhà với vẻ mặt hơi sốt sắng và có chút cam chịu. Lát sau cô ta đi ra nói với Hứa Minh Tâm: “Cảm ơn cô đã đưa anh ấy về, cô chưa nói gì đúng không?”

Hứa Minh Tâm cất giọng nhàn nhạt đáp: “Tôi không biết hiện giờ có gì mà tôi không thể nói được? Lúc cô kết hôn tôi không nói gì, hiện tại cũng vậy. Cô không cần phải đề phòng tôi như vậy. Tôi vốn dĩ có mối quan hệ tốt với Bạch Thư Hân nhưng tôi không phải kẻ thích chen chân vào chuyện của người khác. Nếu như bọn họ đã hữu duyên vô phận thì thôi vậy, tôi không có lí do để can thiệp vào một nhà ba người hiện tại của cô.”

Christie nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cô ta thật sự lo lắng Hứa Minh Tâm sẽ nói gì đó. Nếu như vậy thì sự tình sẽ không thể cứu vẫn nữa.

“Hứa Minh Tâm, cảm ơn cô “Cô không cần cảm ơn tôi. Tôi cũng không biết tôi làm vậy có đúng hay không. Hi vọng anh ta không nhỏ ra mọi chuyện cho đến khi chiết. Nếu không thì nhỏ ra rồi lúc đó, so với cái chết còn đau đớn hơn”

Christie cảm thấy toàn thân run rẩy, trái tim co rút đau đớn khi nghe cô nói vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play