Chương 1660
Gặp lại nhau, bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Phó Minh Tước khoanh tay trước ngực, cụp mắt xuống, bên trong ẩn chứa một cảm xúc vô hình.
“Cảm ơn anh đã cứu vợ chưa cưới của tôi. Ân tình hôm nay, Cố Gia Huy tôi xin nợ, ngày khác sẽ báo đáp.”
“Ân tình của Phó Minh Tước tôi, anh không nhận đầu.” nổi
Anh ta cười như không cười mà nói, “Ỏ? Thật không? Vậy thì chưa chắc đâu.”
Cố Gia Huy nhưởng mày nói.
Bị kẹp ở giữa, Hứa Minh Tâm cảm nhận được từ trường mạnh mẽ của hai người, không hiểu sao cô lại cảm thấy Phó Minh Tước và Cố Gia Huy lại có phần giống nhau. Cho dù là ánh mắt sắc bén hay là từ trường quanh người thì đều giống như in.
Cô bị lọt thỏm ở giữa, cảm nhận được sự uy nghiệm của hai ông lớn.
Thấy bầu không khí có vẻ không đúng, cô đánh chủ động mở miệng: “Phó Minh Tước, cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi vô cùng biết ơn anh. Ân tình của tôi thì tự tôi sẽ báo đáp, không cần người khác trà giúp. Lần sau, chỉ cần đó là chuyện nằm trong khả năng của tôi thì cử việc nói với tôi một tiếng, tuy năng lực của tôi có hạn nhưng tôi sẽ làm đến cùng.”
“Minh Tâm…”
Cố Gia Huy nghe vậy không khỏi có chút bất đắc dĩ. Lúc này cô còn xen vào làm gì?
Phó Minh Tước mím môi, đôi môi mỏng vẽ thành một đường thẳng lạnh lùng.
Vẻ mặt anh ta rất khó đoán.
Anh ta muốn đưa tay xoa đầu cô, hỏi cô tại sao lại như vậy?
Có phải cô sợ Cố Gia Huy nhận ân tình này rối làm khó dễ anh ta nên mới nói để có tự bảo đáp án tình của anh ta đúng không? “Tôi nhớ rồi, tôi sẽ không khách sáo với cô Bàn tay giấu trong tay áo nằm chặt lại thành quyền, lặng lẽ siết chặt lại.
“Vậy thì tôi về đây, rất cảm ơn sự chiêu đãi của anh. Lần sau… lần sau để tôi mời được không?”
Dù cô không có gì để trả ơn nhưng đưa anh ta đi ăn uống vui chơi thì hắn là không thành vấn đề.
“Được!”
Phó Minh Tước đáp lại một tiếng.
Sau đó, cả hai cùng sóng vai rời đi.
Trên đường đi, Cố Gia Huy không nhịn được mà hỏi: “Phó Minh Tước, hình như rất quan tâm đến em.”
“Thật sao? Em không rõ nữa, dù sao em cũng đâu biết anh ấy đối xử với người khác như thế nào. Tuy rằng anh ấy là một tên sát thủ máu lạnh nhưng không làm khó dễ gi em, lại còn rất hiền lành. Mặc dù em biết anh ấy rất nguy hiểm, nhưng… anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của em, em không thể mặc kệ anh ấy được.
Ai cũng có mặt tốt mặt xấu, anh cũng vậy. Em sẽ không đối xử với anh khác đi, và cũng không muốn đổi xử khác với ân nhân cứu mạng của mình.”
“Minh Tâm, anh mới hỏi em có một câu thôi, nhưng em lại trả lời anh nhiều cầu như vậy. Đừng căng thẳng, anh không cấm em kết bạn với người khác mà. Em có bạn bè thì có thể giúp đỡ em ở những lúc nguy hiểm khó khăn, vậy thì càng tốt
Hừa Minh Tâm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhóm: “Em còn tưởng anh muốn em tránh xã Phó Minh Tước nữa đây “Đúng là Phó Minh Tước rất nguy hiểm. Mấy năm nay lại thường hay đi lại ở London, thế lực trong tay không nhỏ. Người này có tài lãnh đạo bẩm sinh, đã thâu tóm được thế lực ngầm của London và một vài thể lực trộm cướp ở biên giới. Lực lượng anh ta có được hiện giờ khá lớn. Nghe nói gần đây anh ta còn cổ ý liên lạc với phần tử khủng b0' để thương lượng làm ăn nữa.”