Chương 1649
Lance đưa mắt nhìn anh ta đi xa, đôi mắt phượng dần trở nên u ám, thậm chí còn giậm mạnh chân xuống đất một phát, lộ ra vẻ mặt hung ác.
“Phó Minh Tước, cứ chờ đi, sớm muộn rồi sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải hối hận.”
Dứt lời, Lance tức giận bỏ đi.
Sau khi Hứa Minh Tâm đã chắc chắn rằng hai vị nhân vật lớn này đã đi hết mới dám run rẩy bước ra từ đẳng sau tảng đá, lau mổ hội trên trán.
Van may là minh chưa nghe trộm được nội dung gì quan trọng của cuộc nói chuyện, nếu không thì cái mạng nhỏ này của mình cũng khó mà giữ được.
Cô cảm thấy Kettering đã không còn là một nơi an toàn, vẫn nên về nhà cùng với Cố Gia Huy thì hay hon.
Cô đang chán nản định rời khỏi đó thì bằng sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, khiến cô giật này mình, không dám quay đầu lại mà cứ thế bước đi nhanh hơn nữa.
Ai ngờ đâu tốc độ sau lưng cũng càng lúc càng nhanh hơn, đang dần tới gần phía cô.
Cô bị dọa không hề nhẹ, đi lên trên hàng đá cuội sát mép bờ của hồ nhân tạo, nhưng đột nhiên lại bị trượt chân, cả người bổ nhào xuống lòng hồ.
Đúng lúc này, trên người cô bỗng xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ ôm quanh người cô, nắm chặt eo của cô, kéo cô vào trong ngực.
Lúc bấy giờ, cô mới kịp nhìn rõ người đến, hóa ra là Phó Minh Tước.
Từ sau khi cô có quan hệ đồng minh với nhà họ Quý đến giờ, hai người vẫn chưa có dịp gặp lại. Không ngờ lại gặp nhau ở Kettering này.
Cô biết Phó Minh Tước không phải người lượng thiện nhưng cũng không nghĩ đến chuyện anh ta có liên quan tới Lance, cho nên… Anh ta là kẻ địch của Josh thật hay sao?
Cô chưa kịp mở miệng nói chuyện thì bên tại đã vang lên giọng điệu trêu tức êm ái của anh ta: “Thấy tôi là đã nghĩ quản, muốn đâm đầu xuống hồ tự từ đây cd à?”
“Tôi… tôi không hề có suy nghĩ đó”
Cô tỉnh táo lại, nói với giọng điệu chán chường. Cô đẩy người của anh ta ra, hai người đã thôi không sát gần nhau.
Phó Minh Tước nhếch môi cười cười, cũng đã lâu rồi chưa thấy cô nhóc này, bây giờ gặp lại đúng là vẫn… Y nguyên.
Dường như khoảnh khắc ấy, vạn vật xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại nội tâm thật thà chưa bao giờ đổi thay của cô, vẫn cứ làm cho người khác cảm thấy dễ chịu, loại cảm giác này thật tốt biết bao.
“Kettering nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, không có việc gì thì không nên chạy lung tung, cũng đừng nên nghe lén người người khác nói chuyện.”
Hứa Minh Tâm nghe anh ta nói thế thì ngay lập tức đã hiểu, anh ta biết chuyện mình trốn ở phía sau tàng đá vừa nãy.
“Sao anh lại phát hiện được?”
“Tôi là sát thủ, đường nhiên sẽ rất nhạy cảm đối với môi trường xung quanh “
“Cho nên, anh cố ý không nói ra thử anh muốn chứ gì?”
“Quả tanh tưởi, nếu có biết thì sẽ không tốt.
Anh ta đưa tay lên sở đầu của cô rất tự nhiên, động tác văn nhẹ nhàng như thế.
Húa Minh Tâm không kìm được mà chửi bậy trong lòng, hành động này sao lại giống như đang vuốt mèo vuốt chó thế nhỉ?
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, bèn lùi về phía sau một bước rồi nói: “Vậy anh có biết Lance chờ sau khi anh rời đi đã mắng chửi anh, nói rằng sẽ khiến cho anh không được yên ổn gì đó hay không?”
“Tôi biết ”
Anh ta đáp nhẹ như lông hồng, cũng không hề bất ngờ.