Chương 1645
Cô cố sức dụi mắt mình, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình vừa nhìn thấy ảo giác hay không. Chuyện đầu tiên khi cô đi vào là vội vã rót một ly nước cho mình để trấn an bản thân lại.
Vừa rồi trong phòng khách không hề có một người hầu nào, vì thế chắc chắn là cô thấy ảo giác rồi, nếu không thì làm sao cô lại nhìn thấy chuyện nhảm nhí như vậy được chứ.
Vào lúc này, Diên cũng tìm được Hứa Minh Tâm, dẫn cô đi dạo phố mua đồ khắp nơi. Cô cũng đã đến pháo đài này mấy lần rồi, nhưng chỉ quanh quần chỗ Diễn ở, vì chỉ cần là con cháu dòng chính của dòng họ Kettering thì sẽ có một biệt thự thuộc về mình. Pháo đại của Josh và Diên lần lượt nằm sát nhau, có hơi xa với nhà chính, nhưng mỗi trường sống thì thuộc diện tốt nhất.
Chỉ cần nhìn nơi ở là có thể thấy đẳng cấp của người đó trong dòng họ, càng ở gần nhà chính thì quyền lực càng lớn.
Trong nhà bọn họ, nơi gần nhà chính đầu tiên là hai vợ chồng chủ nhà Kettering, tiếp đến là Lance và Lucia, cuối cùng mới là hai anh em bọn họ,
Cô đã đến London được vài ngày, cũng nghe được tiếng gió phong phanh. Hoàng thất thay máu, vị vua mới lên ngôi, Lance chiếm được ưu thế lớn nhất. Mà Josh có quan hệ rất tốt với vương hậu Diana và hoàng từ Halley, chẳng có được nửa phần thắng nào.
Chỉ là Lance cũng không thừa thắng xông lên, vì trong quy tắc gia đình của bọn họ viết rất rõ ràng rằng mặt ngoài không được để thấy máu, để đề phòng anh em trong nhà chém giết lẫn nhau.
Nhưng có người chủ nhà nào lại không đạp lên máu tươi để ngồi lên nơi cao nhất?
Thời thể tạo anh hùng, nếu không đi ngược dòng nước xiết thì có thể sẽ trở thành tù nhân của người khác. Muốn sống sót, thì chỉ phải mạnh hơn người khác, khi ấy mới có thể nắm giữ được số phận của bàn thân. khi cô và Diên đang đi dạo, Chủ Strzyga nói: “Cô chủ, hoàng từ Halley và công chúa Cecilia đến rồi “Còn Josh thì sao?”
“Bọn họ đã gặp cậu hai rồi, công chúa đang ở bên chỗ cậu hai, còn hoàng tử thì đi qua đây.”
Diên nghe thể bên nhíu chặt mày. Hứa Minh Tâm nhận ra có gì đó sai sai, cô bèn nói: “Sao thế? Hoàng từ này muốn làm gì à?”
“Cô Minh Tâm có chuyện không biết, vị Nhị hoàng từ này vẫn luôn theo đuổi cô chủ nhà chúng tôi.”
Hiếm khi Chủ Strzyga can đảm trêu đùa Diên một tỉ. Từ khi biết Halley thích mình, Diên cảm thấy ghê tờm trong một khoảng thời gian dài, luôn luôn trốn tránh anh ta bất kỳ nơi đâu. Không ngờ là anh ta lại chạy đến đây, đúng là âm hồn không tan.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô bèn vỗ vai Diên, vui vẻ mà nói: “Được đó nha, hoàng tử còn phải xum xoe xung quanh cô, đúng là đỉnh ghê. Diên xinh đẹp như thể này, nếu tôi là đàn ông thì cũng sẽ chọn cô! Có phải tôi nên rời khỏi đây hay không, tôi không thể làm đèn pin hạng nặng ở đây được nhiều
Diện nghe cô nói thế, trong lúc gấp gáp, Diện túm chặt tay cô.
“Dung di.” Cậu ấy không muốn đối mặt một mình với Halley, cũng không muốn cô vừa đến đây mà đã đi rồi, “Nhưng mà…”
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp hiền lành, cực kỳ gợi cảm, cách mà đối phương nói giọng tiếng Anh nghe rất đã tai.
“Diễn, lâu rồi không gặp”
Hứa Minh Tâm nhìn theo hướng giọng nói kia vang lên, trông thấy một người đàn ông mặc áo bành tố, cao lớn cường tráng, nhìn qua thì chỉ khoảng hai mươi lắm, hai mươi sáu, cho người khác cảm giác rất là thành thục, chín chắn.
Mặt mũi cũng khá là đẹp trai, để râu ít, đôi mắt sâu hun hút như biển rộng mênh mông không nhìn thấy đến bờ.
Anh ta nhanh chóng bước tới chỗ bọn họ rồi cúi người nắm tay Diên lên, đặt một nụ hôn coi như là chào hỏi. Diễn vội vã rút tay về, bắt đầu ra dấu bằng thủ ngữ.
“Sao anh lại đến đây?”