Chương 1521
Mãi đến hơn mười giờ tối Hứa Minh Tâm mới trở về, Ngôn Hải đưa cô rời đi.
“Vậy thì trên đường anh nhớ chú ý an toàn nhé.”
Cô vẫy tay chào Ngôn Hải rồi quay người rồi đi, nhưng không ngờ lại bị anh ta gọi lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô quay lại nghi hoặc nhìn anh ta.
“Không có chuyện gì, ngủ ngon, mơ đẹp.”
Thực sự, có cả ngàn từ mắc kẹt trong cổ họng nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Anh ta không có lập trường, cũng không có từ cách. Anh ta đưa mắt nhìn Hứa Minh Tâm vào nhà, sau khi bóng dáng có hoàn toàn biến mất không trắng thấy nữa mới một mình rời đi,
Khi vào trong nhà, cô không ngờ rằng Cố Gia Huy không ở trong phòng làm việc mà ngược lại đang ở phòng khách, trên tay cầm một tờ tạp chí kinh tế.
“Em về rồi.”
Anh khẽ nhưởng mày mà không có đáp lại, Hứa Minh Tâm cảm thấy có chút kỳ quái.
Sao cô lại cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ nhi?
Đúng lúc đó, chủ An xuất hiện rồi chỉ chỉ vào bản ăn ở một bên.
Đồ ăn vẫn còn trên bản, Cố Gia Huy chưa ăn com sao? “Cậu chủ đang đợi cô về ăn cơm đó.” Chủ An nhắc nhờ.
“Chủ An, mấy ngày nay chủ nói hơi nhiều rồi đấy.”
“Khu khu.”
Chú An họ khan hai tiếng rồi đen mặt bỏ đi, trước khi đi còn nhỏ giong nhắc nhờ Hứa Minh Tâm: “Cậu chủ ghen tị, bởi vì ngày nào cô Minh Tâm cũng chạy đến nhà họ Ngôn, bản quả không có thời gian rảnh rồi ở bên cầu chủ nên mới hơn đối như thế
Hừa Minh Tâm nghe vậy thì có chút bất lực, tiến tới của người ôm cổ anh: “Anh giận em sao? Không phải em đã nói với anh là buổi tối em sẽ không về ăn cơm sao, sao đến bây giờ anh vẫn không chịu ăn cơm? “Anh có ăn hay không hình như không liên quan gì đến em, đến tận giờ này em mới có thể trở về thì tại sao anh lại không thể ăn cơm muộn như vậy chứ? Bài ấy mang thai mười tháng, em đến làm bạn mười tháng, đã vậy anh cũng làm việc nghỉ ngơi hỗn loạn trong mười tháng, ăn không đúng giờ đây.”
Cố Gia Huy chua ngoa nói.
Hứa Minh Tâm dở khóc dở cười, ghen tỵ vì một chuyện nhỏ như vậy sao! “Em thừa nhận gần đây em về nhà hơi muộn không dành nhiều thời gian để ở bên anh. Dạ dày anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, lần sau em sẽ cố gắng về sớm một chút.”
“Cho một câu trả lời chắc chắn chính xác đi, quan niêm về thời gian của anh rất lớn.
“Vậy thì… em sẽ trở lại lúc sáu giờ và ăn cơm với anh đúng giờ, được chứ?”
“Một ngày ba bữa.”
“Bữa trưa cũng vậy sao?”
“Anh sẽ phải xe tới đón em. Nếu nhà họ Ngôn không chế có thêm một đôi đũa, anh cũng sẵn lòng đến nhà họ Ngôn cùng em ăn cơm.”
“Ay…”
“Anh làm như vậy sẽ bị người ta gọi là bám vợ dó…”
“Sợ cái gì? Các thành viên ban giám đốc của nhà họ Cố đều nói anh bám vợ mà. Bám vợ thì có làm sao đầu, không phải sao? Anh chỉ làm bám mỗi mình em thôi, anh cam tâm tình nguyện “