Chương 1469
Anh tức giận siết chặt nắm đấm, hơi nheo mắt, phức tạp nhìn về phía Ôn Thanh Vân.
Cô ấy bất lực cười cười: “Đây là những gì cậu tự nghĩ, chị không có nói gì cả.”
“Thật sao? Tôi tưởng chị có chuyện muốn nói với tôi, cố tình bóng gió thế này.”
“Cũng có thể… Nhớ sau này phải lựa chọn giữa Cổ Linh và Hứa Minh Tâm, cậu sẽ chọn ai?”
“Tôi sẽ không từ bỏ cả hai.”
Cố Gia Huy cao giọng nói: “Trừ khi tôi chết, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ ai trong số họ “
“Nhưng làm sao trên đời có thể tồn tại hai thứ cùng lúc chứ”
“Con người sẽ chinh phục bầu trời. Trời không tha cho tôi, tôi sẽ chiến đấu với trời Đôi môi mỏng gợi cảm mở ra đóng lại, từng chữ đều rất có lực, tăng tăng phát ra âm thanh,
Ôn Thanh Vân mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phát ra được âm thanh, Cô ấy khể cụp mắt xuống, đôi mắt ảm đảm, thở ra một hơi dài ngột ngạt.
Cả hai đều không nói chuyện, phòng làm việc to như vậy ngay lập tức trở nên yên lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hứa Minh Tâm đang ru Cổ Cổ ngủ trưa, thấy Cố Gia Huy từ phòng làm việc đi ra với sắc mặt khó coi, cô liền hỏi: “Sao vậy? Không thể thương lượng sao?”
“Không sao, cứ giao cho bọn anh. Em cứ coi như là đến đây để nghỉ ngơi đi.”
“Tâm tình anh không tốt thì tâm tình em cũng không tốt. Em ôm anh một cái, ôm anh một cái sẽ không thấy mệt nhọc nữa.
Cô giống như một đứa trẻ, chui vào ngực anh, dui dụi đầu nhỏ vào ngực anh, đáng yêu như một con mèo.
Lúc đấu tâm trạng của Cố Gia Huy rất nặng nề, nhưng khi thấy cô làm chuyện này, nỗi phiền muộn trong lòng anh cũng nhẹ bớt
Anh xoa dầu cô, những lời nói của Ôn Thanh Vân lúc trước không ngừng quanh quản trong đầu anh.
Nếu phải lựa chọn giữa Cổ Linh và Hứa Minh Tâm, anh sẽ chọn ai? không từ bỏ cái nào, anh phải cố gắng hết sức.
“Minh Tâm, hãy ở bên anh mãi mãi, được không?”
“Được, không em thì ai sẽ ở bên anh chứ?”
“Vậy thì tốt rồi.”
Anh thở phào nhẹ nhöm rồi ôm chặt cô.
Anh không nói kế hoạch của Ôn Thanh Vân, cũng không nói cho cô biết cuối cùng Ôn Mạc Ngôn sẽ phải từ bỏ Bạch Thư Hân.
Chuyện này đối với cô mà nói, quá nặng nề.
Ôn Thanh Vân đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy hai người ôm nhau trên hành lang, hốc mắt hơi nóng.
Trong nháy mắt, năm thứ sáu sắp tới.
Anh ấy đã rời đi lâu như vậy, còn Có Có cũng đã lớn lên từng ngày, như đang tiếp diễn sinh mệnh của anh ay de ở bên cạnh mình, Tình yêu là đáng quý nhưng cô ấy lại muốn phá hoại hạnh phúc của chính em trai mình. On Thanh Vân bởi nối thu ánh mắt lại, số mình nhìn lại lần nữa sẽ chạm vào quá khứ đau thương, cũng sợ mình không đủ nhẫn tâm.
Ôn Thanh Vân chỉnh lại tâm trạng rối đi vào phòng Ôn Mạc Ngôn.
Gõ cửa máy lần nhưng không thấy ai trả lời nên cô ấy mở cửa đi vào.