Chương 1452
Hễ ai có thể cưới được vợ cũng đều nên thắp hương mà cảm tạ trời đất là vừa.
Hứa Minh Tâm nghe anh nói như thế thì không biết nên khóc hay cười nữa.
Anh dùng ngón tay ấm áp lau đi những giọt nước mắt trên khỏe mi cô.
“Còn nửa năm nữa em sẽ hoàn toàn trường thành, nhớ là lúc nào cũng phải sẵn sàng để gả cho anh. Anh rất nóng lòng muốn cưới em về nhà.”
“Được, em sẽ đợi ngày đó đến, ăn mặc thật xinh đẹp để gả cho anh.” Cô gật đầu lia lịa.
Sau đó, cả đoàn người trở về nhà cũ, nghỉ ngơi một lúc rồi mạnh ai về nhà nấy.
Trước khi rời đi, Bạch Thư Hân đã kể lại mọi chuyện, Hóa ra là Cố Gia Huy đã bắt đầu chuẩn bị từ một ngày trước, gọi điện hết nhà này sang nhà khác và nói rất nhiều lời hay họ với nhà họ Quý mới khiến cho Quý Thiên Kim đến đây được. Mục đích chính là để cô cảm thấy yên tâm, để cô có thể nhận được lời chúc phúc từ người thân của mình.
Lúc này, mọi người đã ăn xong bữa cơm tất niên, được trực thăng đến đón đưa về nhà.
“Minh Tâm à, nhanh nhanh đến hai mươi tuổi rồi kết hôn đi. Cố Gia Huy gấp gáp lắm rồi đó.”
“Anh cứ lo cho người khác, sao không chịu lo cho em?”
“Lo cho em làm gì? Bọn họ phải chờ đến hai năm, còn em mới chờ có bao lâu? Huống chi Thiện Ngôn ở trong cơ thể anh chứ đâu có ở trong cơ thể em.”
Bạch Thư Hân tức giận lườm mắt.
“Đều tại anh.” Ôn Mạc Ngôn đành phải thỏa hiệp.
Sau khi tiễn Bạch Thư Hân đi, Hứa Minh Tâm nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, cảm thấy minh như đang mơ vậy.
Kim cương hồng trông thật đẹp, lấp la lấp lánh, rất nữ tính. Dù không lớn nhưng Hứa Minh Tâm biết những gì mà anh dành cho cô luôn là thứ tốt đẹp nhất. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đang nghĩ gì đó?” Cố Gia Huy bước tới, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
“Em cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy. Từ khi em gặp anh, giấc mơ này đã luôn tiếp diễn. Em rất sợ một ngày nào đó đột nhiên tình dậy, lại thấy mình vẫn còn ở nhà họ Hứa “
“Cô bé ngốc, anh mới là người phải lo lắng. Anh mới phải sợ đây là một giấc mơ. Khó khăn lắm anh mới có thể tự thoát khỏi vực sâu đời mình, không muốn trở lại đó lần nào nữa. Em đã mang đến cho anh hương vị ngọt ngào nhất, khiến anh không thể nếm được vị đẳng nào dù chỉ một chút.” Anh dán miệng lên tại cô, giọng nói trầm và khản, mang theo sự quyến rũ của dục vọng.
Hơi thở nóng ẩm xâm nhập vào ốc tại khiến cơ thể cô mềm nhũn trong nháy mắt. Sự trêu ghẹo không gì sánh được làm cô hơi run rẩy. Nhưng anh chỉ lướt qua rồi dừng lại chứ không dám đi quá xa.
“Cô bé, em thật mẫn cảm.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời trắng trợn như vậy thì khuôn mặt đỏ bừng lên: “Chủ ba à, anh có thể nghiêm chỉnh hơn được không?”
“Bây giờ thì có thể. Nhưng qua sinh nhật hai mươi tuổi của em thì e là sẽ không được nữa.” Anh khẽ cười xoa đầu có rồi nói: “Em về phòng rửa mặt đi, ngày mai còn về
Cô ngoan ngoãn gật đầu, được anh nắm tay, hai người sánh bước trở về.
Đêm nay đặc biệt ngon giấc.
Nhưng có người lại trấn trọc khó ngủ.
Ngôn Hải rời nhà vào lúc nửa đêm, đi bộ một mình trong đêm tuyết.