Chương 1434
Xem ra cũng không tệ lắm, thật sự cô ấy rất muốn bao nuôi một bé công từ bột lâu dài.
Mà giờ phút này, Ôn Mạc Ngôn đang ở trong bếp chiến cơm.
“Cái nhân cách thứ hai chết tiệt kia, sau này tao và Thư Hân anh anh em em, thậm chí là khi muốn… muốn chuyện đó như vậy thì phải làm sao?”
Anh ta vừa chiên cơm, vừa mắng cho hà giận. Chờ đến lúc Bạch Thư Hân rửa mặt thay quần áo xong rồi đi ra, Ôn Mạc Ngôn đã chuẩn bị xong món cơm chiên trứng.
“Ăn đi.”
Sắc mặt anh ta vẫn còn có chút u ám.
“Anh đang tự so đo với bản thân mình thật sao?”
“Anh là anh, anh ta là anh ta. Anh ta ghét bỏ anh thì anh cũng ghét bỏ anh ta, chẳng ai ưa nhau hết.
Ôn Mạc Ngôn rầu rĩ không vui nói.
“Được rồi được rồi, tranh thủ thời gian mau ăn cơm đi, chờ chút nữa em còn phải đi thăm hỏi cả nhà Tiền Cao Ban nữa, còn phải ngồi xe thật lâu đấy.”
“Ừm, anh đi cùng với em, anh lái xe, anh cũng mua cho em rất nhiều thứ, đến khi đi chúc Tết thì dùng.”
“Anh cũng chuẩn bị xong hết rồi?” Bạch Thư Hân hơi kinh ngạc, cô ấy dự định khi đi trên đường thì tùy tiện mua một chút gì đó mang đến, dù sao ông cụ cũng không để tâm đến cô ấy làm gì, mang ân tình đến là được rồi.
“Có vấn đề gì sao?” Ôn Mạc Ngôn hỏi lại, bày ra dáng vẻ giống như anh ta làm tốt tất cả mọi chuyện thì có gì sai sao?
Bạch Thư Hân cười cười, không nói gì.
Ngay cả Lệ Nghiêm chắc cũng không làm được cẩn thận như vậy đâu nhỉ?
Tất cả điều tốt đẹp về tình yêu trên thế giới đều là thích hợp.
Trước kia cô ấy không hiểu, chen lấn đến đầu rơi máu chảy, muốn gia nhập thế giới của Nguyễn Doanh, trở thành người yêu của anh ta.
Cô ấy chưa từng cân nhắc có thích hợp hay không, chỉ biết rằng mình tràn đầy nhiệt huyết.
Mà bây giờ nghĩ thông suốt rồi, người thích hợp với Nguyễn Doanh nhất chính là Cố Yên.
Người thích hợp nhất với bản thân mình chính là Ôn Mạc Ngôn.
Buổi sáng Bạch Thư Hân vẫn còn nằm ỳ trên giường ngủ, Ôn Mạc Ngôn đã quét dọn gần hết trong nhà.
Sau khi chỉnh đốn đơn giản và đi ra ngoài, lại gặp không ít hàng xóm láng giềng.
“Thư Hân hiếm khi về quê ăn Tết, vậy mà lại đưa bạn trai đi cùng à?”
“Thư Hân lớn như vậy rồi, đã một năm không về quê, anh trai của cháu đâu?”
“Bạn trai thật đẹp trai, rất xứng đôi đấy!”
Hàng xóm mồm năm miệng mười nói, cô ấy cũng cười đáp lại.
Sau đó bọn họ lập tức lái xe xuất phát.
“Hằng xóm của em cũng khen anh đẹp trai, vậy thì chắc anh sẽ không khiến em xấu hổ đâu nhỉ?”
“Em cũng trong rất đẹp mà”
“Vậy khi nào em về nhà với anh, anh cũng sẽ để cho gia đình anh khen ngợi em”