Chương 1403

“Tôi muốn lúc tôi về Đà Nẵng có thể gặp được bạn họ, biết chưa? không bằng, cầu không cần phải về kết hơn nữa, làm việc thay tôi đi”

Cố Gia Huy lạnh giọng nói, lời nói làm người khác kinh ngạc

Khương Tuấn rùng mình, liên tục đồng ý.

Từ lúc Cố Gia Huy biết được Hứa Minh Tâm xảy ra chuyện đến bây giờ, gương mặt của anh luôn căng thẳng, vẻ mặt rất khó coi.

Giữa hai lông mày của anh nhãn lại, gần như anh không thả lỏng tý nào.

Dâng người của anh thẳng tắp, hai tay anh duỗi thẳng xuống, siết chặt hai bàn tay.

Lần này, anh thật sự tức giận.

Sự bình tĩnh bây giờ giống như cảm giác trước khi mưa bão xảy ra.

Phải mất một giờ ca phẫu thuật của Hứa Minh Tâm mới kết thúc, sốt cao cũng hạ xuống.

Sau đó bác sĩ được đưa lên trực thăng, bay về Đà Nẵng.

Anh đứng bên cạnh giường, nhìn cô gái nhỏ bé xanh xao đang nằm trên giường.

Anh lại coi thường bạn người ở Đà Nẵng:

Anh tự trách bản thân đã không chăm sóc có chu đảo. Những ai làm tổn thương có sẽ phải trả giá bằng máu mình:

Đến Đà Nẵng vào sáng sớm hôm sau, lần này Hứa Minh Tâm đã đi một quãng đường rất xa trải dài ba tỉnh thành.

Việc đầu tiên anh làm khi trở về Đà Nẵng là đưa Hứa Minh Tâm đến bệnh viện,.

Cũng may là cô ấy đã được cấp cứu kịp thời, nếu không cử để cô sốt cao liên tục như thế này thì chắc chắn não của cô sẽ bị phá hỏng.

Hiện bệnh nhân đã hạ sốt và đỡ đi rất nhiều.

Cố Gia Huy nghe vậy cũng thở phảo nhẹ nhõm, cũng may là anh không quyết định trở về Đà Nẵng ngay lập tức mà chữa trị kịp thời cho cô.

Họ cũng đã bị trì hoãn rất lâu trên đường vì tuyết rơi, nếu Hứa Minh Tâm vì chuyện này mà bị chậm thời gian chữa trị thì anh sẽ hối hận cả đời.

Khương Tuấn chạy đến và nói: “Thừa anh, đã tìm thấy mấy kẻ buôn người. Bọn chúng đã kinh doanh nghề này được tám năm, đã buôn bản hơn 500 người và đã kiếm được hàng nghìn tỉ đồng “Minh Tâm đã bị bán với giá bao nhiêu?”

“Một trăm năm mươi triệu, đối với bọn họ thì đây đã là một cái giá rất cao bởi vì khu vực nghèo không thể chi quá nhiều tiền để mua người, bọn họ chỉ có thể bán người cho những địa phương này để tránh cảnh sát truy đuổi.”

“Một trăm năm mươi triệu?” Cố Gia Huy cau mày thật chặt khi nghe thấy con số này, nắm tay của anh nắm chặt phát ra tiếng kêu rung động.

Người anh ấy nâng niu trong lòng chỉ đáng giá 150 triệu? “Bên phía cảnh sát đã sắp xếp xong chưa?”

“Đã sắp xếp xong xuôi, những đồng phạm còn lại đều bị đưa ra trước công lý. Tôi đã xóa thông tin hai người này, cho dù cảnh sát đến cũng không tìm thấy. Có cần đề phòng nhà họ Quỷ không?”

“Không cần, tôi nghĩ nhà họ Quý cũng muốn phế bỏ hai người này.” Ánh mắt Cố Gia Huy trở nên thâm thúy, anh đi theo Khương Tuấn đến nhà kho bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play