Chương 1329
Nhưng Minh Diệp vẫn rất nhút nhát, sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Hứa Minh Tâm đi ra thì nhanh chóng xông lên trước. “Me!”
“Đứa bé này gọi cháu là mẹ sao? Không phải nên gọi là dì ư?”
Quý Thiên Kim nhướn mày nói. “Bà nói bậy, dây chính là mẹ của tôi”
Minh Diệp khăng khăng nói: “Bà bắt bố tôi đi, bà là người xấu.”
“Cứ coi là vậy đi, dù sao làm người tốt cũng chẳng có mấy người có kết cục tốt”
Bà ấy nặn ra một nụ cười đắng chát, sau đó bước từng bước lớn rời đi.
Quý khiêm bước lên trước ân cần hỏi han: “Cô tối không làm khó cô chứ? Tính cách của cô ấy có hơi quái gở một chút, hay áp bức người khác, nếu như có chỗ nào không đúng, mong cô thông cảm! “Không sao, tôi chỉ không hiểu tại sao dì ấy lại gọi tôi và Minh Diệp đến đây.” Tôi cũng không biết, cô ấy rất ít khi gặp người ngoài. Chuyện cô ấy làm nhất định có cái lý riêng, để tôi bảo Cố Yên dẫn cô đi thăm quan xung quanh. Phong cảnh của sân sau cũng không tệ chút nào đâu, còn có bể bơi trong nhà, để hai người thả lòng một chút. Minh Diệp cử để tôi trông cho, tôi dẫn con bé đi ăn chút đồ điểm tâm, tiên thể để con bé gặp Phó Minh Tước một lúc. “Tôi có thể đi gặp không?”
“Cô tôi chỉ cho Minh Diệp đi gặp, cô thì không được, tôi cũng chẳng biết vì sao”
“Vậy được rồi, anh ấy không sao là được, vậy tôi với Ngọc Vy ra ngoài trước đây.
Có Ngọc Vy khoác lấy cánh tay của cô dẫn cô đi đến bể bơi trong nhà, sớm đã chuẩn bị quần áo bởi cho cô rồi. “Cậu không cần cảm thấy gò bỏ đầu, lúc mới gặp cô ấy tôi cũng rất sợ. Cô ấy có thể khiến binh lính tuần lệnh ngay tức khắc, đủ thấy từ trường của cô lớn đến mức nào rồi. Nhưng tiếp xúc lâu hơn, cậu sẽ phát hiện thật ra cô cũng có một trái tim thiếu nữ, đối với đám con trai rất nghiêm khắc, nhưng đối với bọn con gái như tụi mình thì rất dịu dàng.”
“Vậy cậu coi như đã lấy được sự công nhận của dì ấy rồi sao? Dì rất vừa lòng cậu với Quý Khiêm đấy?”
“Không biết nữa, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ. Chỗ này rất yên tĩnh, rất trống vắng, không biết đang suy nghĩ việc gi.”
Cố Yên chỉ vào vị trí trái tim, ỉu xìu nói với Hứa Minh Tâm.
Quý Khiêm rất tốt với cô ấy, cô ấy muốn gì được nấy, tuy là sếp lớn của cô, nhưng lúc nào cũng gọi là đến, không ngại phiền phức.
Cô ấy không phải người phụ nữ lòng gan dạ sắt, gặp được người đàn ông như vậy đáng lẽ nên gói gém bản thân sẵn sàng để già đi, nhưng cô vẫn mãi không hạ được quyết tâm.
Cũng không biết vì sao, cứ mỗi lần này sinh ý nghĩ muốn đến với Quý Khiêm thì cô lại cảm thấy rất buồn, không cách nào nhượng bộ.
Hứa Minh Tâm thấy cô ấy không vui, cũng rất đau lòng, giơ tay ôm chặt lấy cô ấy. “Không sao đâu, mọi việc rồi sẽ qua thôi.”
Bất kể sau này cô ấy đến với ai, cô chỉ mong Cố Yên luôn hạnh phúc vui vẻ, sống một cuộc sống đơn giản là được rồi.
Cố Yên cười nhe rằng, nói: “Đừng quan tâm đến mấy chuyện đó nữa, thay quần áo rồi xuống nước đi, mùa đông nhưng nhiệt độ nước ở đây rất ấm áp. Quý Khiêm biết hai chúng ta muốn xuống bởi nên đã đặc biệt đổi nước trong hồ, rất sạch sẽ.”
Hứa Minh Tâm để quần áo sang một bên, sau đó cùng Cố Yên xuống nước.
Cố Yên nhớ đến chuyện trước đây: “Đúng rồi, cậu với anh tôi thế nào rồi, có phải anh tôi nhìn thấy mấy bộ đồng phục quyến rũ kia là lập tức biến thành sói không?”
“À, cậu nhầm rồi, tôi với chủ Cổ vẫn chưa xảy ra chuyện gì