Chương 1273

Trong cuộc đời bạn sẽ xuất hiện một người, một người bạn muốn bảo vệ, bạn có thể mất tất cả cũng chỉ muốn anh ấy sống thật tốt.

Sau khi đêm hội hóa trang kết thúc vẫn còn vài hoạt động, nhưng Cố Gia Huy lại kéo tay cô rời đi. Tuyết rơi càng ngày càng lớn. “Anh muốn đưa erry đi đâu?”

“Năm ngoái chúng ta ở London lúc tuyết rơi, năm nay chúng ta ở Đà Nẵng. Anh vẫn nhớ lời tỏ tình của em với anh, muốn anh sẽ dạy dỗ em nhiều hơn nữa quãng đời còn lại. Vậy mà chớp mắt một cái đã một năm rồi. Em lại thêm một tuổi, chúng ta lại gần hơn một chút.”

Hứa Minh Tâm nhớ tới một năm trước, cô đã ngượng tỏ tình với anh trước khách sạn, Cố Gia Huy rất lâu không có phản ứng, khiến cô thất vọng mất một lúc.

Nhưng không ngờ anh hoàn hồn trở lại, ôm chặt lấy cô. Giây phút đó, rất bình yên, rất chân thực, dường như anh đang ôm cả thế giới.

Anh dắt tay cô, không lái xe, tới tiệm bánh bao chiến.

Vẫn là chủ quán lúc trước, thấy hai người đến, ông nhiệt tình tiếp đón, đưa lên món bánh bao chiên nhân thập cẩm nóng hổi vừa mới ra lò.

Thấy hai người đến, con dâu chủ quán đang trồng con cũng bế đứa bé ra chơi.

Cô ta nói đứa bé tên là Gia Bảo, nếu như không có Minh Tâm đưa đến bệnh viện thì hai mẹ con cô đều gặp nguy hiểm rồi.

Con trai chủ quán vẫn chưa ra tù, nếu cải tạo tốt thì vẫn còn cơ hội, gia đình họ vẫn được an ủi đôi chút.

Việc làm ăn của gia đình rất tốt, chủ quán là người phúc hậu, ngoài tiền vốn và chi phí cho gia đình, lợi nhuận hàng tháng ông đều chuyển hết cho Cố Gia Huy vì anh đã trả hết nợ vay nặng lãi cho con trai ông.

Hứa Minh Tâm nhìn đứa bé văn còn quần khăn, dang ôm bình uống sữa, trong đáng yêu hết sức.

Cậu bé rất xinh xắn, có thể nhìn ra đường nét lòng mày sac lem, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai, “Đáng yêu quá

Hứa Minh Tâm trêu đùa với đứa trẻ, thốt lên câu cảm thán. “Cô Tâm nếu thích trẻ con thế thì sinh một đứa đi.”

“Cô ấy còn nhỏ, không vội.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Gia Huy ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nói.

Hứa Minh Tâm có chút bất ngờ, cô có thể nhìn ra Cố Gia Huy thật ra rất thích trẻ con.

Ảnh mắt anh nhìn An Nhiên rất ấm áp, nhìn đứa trẻ này cũng vậy.

Anh vụng về lấy ngón tay trêu đùa cái miệng chúm chím mũm mĩm của đứa trẻ.

Hứa Minh Tâm cảm thấy, nếu anh là một người cha, thì sẽ là một người cha rất ưu tú.

Lẽ nào vì cô vẫn còn trẻ nên anh mới không muốn bản thân sinh con? “Anh Huy, lúc trước tôi về quê một chuyển, có đem về chút đặc sản, vẫn chưa kịp tặng anh, đúng lúc anh đến, để tôi lấy cho anh t “Không cần dầu, anh khách sáo quá “Cần chủ, cần chứ “Cố Gia Huy, anh đi giúp một tay đi.”

“Um.”

Cố Gia Huy rời đi. “Cô Tâm, bạn trai có yêu cô thật lòng đó!”

“Sao chị lại nói vậy?”

“Tôi có thể nhìn ra mà! Cô biết lúc tôi sinh con, anh Huy đã hỏi tôi điều gì không?”

“Hỏi gì a?”

“Anh ấy hỏi tôi sinh con có đau không?

Phụ nữ sinh con như một lần qua cửa tử, dù là sinh thường hay sinh mổ thì đều đau như chết đi sống lại. Tôi cũng thành thật nói như vậy, cô không biết đâu, biểu cảm của anh Huy lúc đó rất nghiêm túc. Tôi đoán, anh ấy là muốn hỏi thay cô, không nỡ để cô chịu khổ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play