Chương 1217

Cô giơ điện thoại, ra dấu chính mình phải nhận điện thoại. Hứa Minh Tâm mệt mỏi than thở “Còn nói người kia của mình là hòn vọng thể, mình thấy người kia nhà cậu mới là hòn vọng thế ấy. Thật là cống hiến cho cước gọi nước ngoài của hai nước mà, cậu tuyên truyền cho ngành di động đẩy hàng”

“Cậu không ăn khuya thì tớ cũng không ăn nữa, lát nữa đề tớ đưa cậu về, cậu làm gì có xe đâu.”

“Tớ tự bắt xe về được mà, thôi tập trung nghe điện thoại đi, tớ không muốn làm phiền cậu đâu.”

Hứa Minh Tâm lè lưỡi tinh nghịch, xoay lưng bước

Vừa ra khỏi thang máy thì cô nhận được cuộc gọi di. của Cố Gia Huy. “Tan làm rồi đấy hả?”

Rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại được nói ra bằng giọng kể chắc nịch khiến cho Hứa Minh Tâm cảm thấy khó chịu. “Anh biết cơ à?”

“Ừ, anh đã sao chép hệ thống camera giám sát của Tập đoàn về nhà”

“O…”

Hứa Minh Tâm can lời, không còn gì để nói, “Anh ba Trung a, anh định theo dõi em đấy à? Cô bầu mối, nói với vẻ bất lực. “Nếu như là theo dõi em thật thì anh phải hỏi em là lúc mười một giờ bốn mươi phút sáng hôm nay, có một đồng nghiệp nam đưa cho em suất cơm thịt kho là như thế nào. Hai giờ chiều nay mọi người gom chung đơn gọi trà sữa, tại sao lại vẫn là đồng nghiệp nam đó đặt cho em hằn hai cốc? Ngoài ra, nhiệm vụ của em…”

“Khoan khoan khoan khoan!”

Hứa Minh Tâm rối rít yêu cầu anh dừng lại, cô thấy rợn tóc gáy. “Cố Gia Huy… Em không thích kiều cảm giác này đâu…”

Không thích bị người ta nhìn chằm chằm, mất hết tự do cá nhân.

Cô biết anh không thích nghe những lời này nhưng cô vẫn buộc phải nói ra.

Phía đầu bên kia điện thoại im lặng, hơi thở của cô cũng trở nên mong manh, trong lòng thấy hoang mang không dám thở mạnh.

Anh… đã giận thật rồi sao? “Anh biết là không ai thích cảm giác bị giám sát cả. Anh không yên tâm về em, muốn biết em làm việc có một môi hay không, ngày hôm nay có vui vẻ hay không không phải là anh muốn truy xét những chuyện đó, nếu như truy ra thì cậu nhân viên đó đã bị phòng nhân sự sa thải rồi. Hai chân anh bất tiện, không thể đến công ty, không thể gặp em được, anh… anh vô dụng lắm phải không em?”

Vô dụng.

Hai chữ ấy như mũi gai nhọn hoắt đâm từng hồi vào trái tìm, cô đau đến nghẹn lòng.

Cô không sao tưởng tượng được rằng hai chữ ấy lại được thốt ra từ miệng anh.

Sao mà Cố Gia Huy có thể là người vô dụng được cơ chứ? “Không phải đâu! Em biết là anh quan tâm đến em, tại em đã thờ ở với anh. Em sẽ gọi điện thoại cho anh thường xuyên để báo cáo những việc em làm. Em xin lỗi anh, anh ba Trung, là em… là em đã thờ ơ với anh quá.”

“Không sao hết, dù em có tìm đến với anh hay không thì anh cũng sẽ đợi chờ em.”

“Anh ba Trung, anh nói như thế em đau lòng làm em sẽ về với anh ngay đây.”

“Ừ, Khương Tuấn đang đỗ xe ở ngã tư đầu tiền đầy “Vàng vàng, em đi ngay dây!”.

Cô với vùng kết thúc cuộc gọi, thậm chí không hề nhận ra ý tử gian manh xảo quyệt trong giọng nói của Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy đặt điện thoại di động xuống, bờ môi cong lên đẩy thỏa mãn, nở ra một nụ cười khoái trá.

Chủ An đứng bên cạnh lắc đầu bất lực: “Cậu chủ a, cậu làm ra vẻ đáng thương như thể có thích hợp hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play