Chương 1111
Sau đó anh dẫn Hứa Minh Tâm ra ngoài, bọn họ cũng không quá khoa trang trước mặt người khác, người đi trước người đi sau, tránh tại mắt.
Lên đến xe, anh cười khẽ. “Anh cười cái gì vậy?” Cô nhìn anh nghi hoặc, có chút khó hiểu. “Anh lo rằng em sẽ xảy ra chuyện, nghĩ rằng em sẽ bị ức hiếp. Bây giờ xem ra anh là người thừa rồi. Cô gái nhỏ của anh, giờ cũng biết chống lại cái xấu rồi.”
“Em không thể mãi yếu đuối để cho kẻ khác ức hiếp được? Trước kia không thể có bản lĩnh tranh cha, giờ có rồi sao không phát huy chứ? Bọn họ đối với em như thế nào, em sẽ đổi lại họ như vậy, làm người phải có đi có lại. Người tốt thì bị ức hiếp, ngựa lành bị người cưỡi, đạo lý này em hiểu.”
“Chờ thêm một năm nữa, em có thể tranh chồng với người ta rồi.”
“Anh không sợ có người cướp anh đi à?”
Cô cười nói. “Chuyện đó anh không lo, dù sao anh cũng ưu tú như vậy.”
“Vương bà bán dưa tự bán tự khen (ý nói “Mèo khen mèo dài đuôi”). Đúng là không biết xấu hổ.
Cô ấy trợn mắt lườm, nhưng trong lòng vui thầm
Tranh chồng … Cảm giác này thật tuyệt.
Trong đầu cô hiện lên một khung cảnh như tranh, rất mạnh mẽ “Ngoan nào, đến tập đoàn cùng anh, làm thủ tục vào công ty. “Hả? Còn phải đến chỗ anh sao, chán phèo.”
“Em ở nơi khác anh không yên tâm, anh hứa với sẽ không để em đi cửa sau đâu.”
“Được rồi.”
Hôm nay cô gặp phải loại người này quả thật kinh tởm, cũng sợ lần sau sẽ ohair gặp phải hạng như vậy nữa.
Nếu như Cố Gia Huy đã hứa thế thì đến chỗ anh cũng được.
Chỉ là Cố Gia Huy ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng thì lại nghĩ khác.
Anh rõ biết mình không nên đến, không thể âm thầm bảo vệ cô sao?
Vợ luôn trong tầm mắt là một loại hạnh phúc, anh không thể nhìn cô ấy chịu khổ.
Anh cười, đôi mắt phượng sâu bao nhiêu, rõ ràng là đang có ý xấu.
Sau này trong tập đoàn sẽ thú vị hơn rồi, thật là tốt.
Cố Gia Huy đã giải quyết gần xong chuyện của tập đoàn Cổ Linh rồi, cho nên giờ tập trung vào phía tập đoàn J.C.
Lâm Thanh Huyền vẫn giúp tập đoàn Cổ Linh lo liệu công việc, chuyện này đúng là làm khó cho Khương Tuấn, ngày nào cũng phải đòn đảo hai nơi.
Nghe nói anh ta là đã cầu hôn rồi, Lâm Thanh Huyền cũng đồng ý rồi.
Hai người họ ngang sức ngang tài, gặp nhau hơi muộn, dự định cuối năm sẽ về quê làm đám cưới.
Anh ta để dành tất cả các kỳ nghỉ của mình và lên kế hoạch đưa Lâm Thanh Huyền đi hưởng tuần trăng mật.
Hứa Minh Tâm đến tập đoàn J.C báo cáo mới biết những chuyện này, không ngừng thán phục Khương Tuấn, tốc độ này quả thực phải có đòn bẩy rồi.
Cố Gia Huy cũng cảm thán một câu “Ghen tị là thói xấu của anh” cho nên nhìn không thuận mắt Khương Tuấn mọi việc, đặc biệt là mỗi lần anh ta nhắc tới lúc kết hôn, Cố Gia Huy ức đến không muốn cho nghỉ phép . Khương Tuấn thấy Minh Tâm đến rồi thì cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có người có thể đối phó được với Cố Gia Huy. “Cô Tâm, mong cứu tôi khỏi cái cảnh nước sôi lửa bỏng này với, từ lúc anh nhà đây biết tôi sắp kết hôn thì lúc nào cũng đồ đạch tôi, tôi khó sống mà.”