Chương 988

Cuối cùng vấn đề đã lắng xuống.

Diệp Văn đã không đề cập đến việc hai diễn viên là do Du Ân đề xuất, để không gây rắc rối cho Du Ân.

Kể từ khi Chu Dật được xác nhận sẽ đóng vai nam chính, Chu Dật liên tục liên lạc với cô, nói muốn mời cô đi ăn tối, Du Ân cảm thấy từ chối thêm nữa cũng không hợp lý, mà đúng lúc hôm đó Chu Dật đang ở Bắc Kinh, vì vậy cô đã đến cuộc hẹn.

Tuy nhiên, có một tình tiết sau bữa tối ngày hôm đó, khi cô và Chu Dật đi ra ngoài, họ đụng phải Bạch Thanh Thanh.

Du Ân đột nhiên có dự cảm không lành, trực giác của một người phụ nữ nói cho cô biết, Bạch Thanh Thanh nhất định sẽ làm ầm lên chuyện của cô và Chu Dật.

Điều này thật phiền phức.

Chu Dật vốn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió vì vai diễn nam chính, đồng thời cô cũng là biên kịch của bộ phim này, Bạch Thanh Thanh không cần phải làm gì khác, chỉ cần tung ảnh của cô và Chu Dật trong cùng một khung hình, cũng đủ để quần chúng ăn dưa tưởng tượng đủ điều rồi.

Tuy rằng Chu Dật xác thực là do cô tiến cử, hơn nữa cô cũng không có bất kỳ tâm tư gì, nhưng người khác có thể sẽ không tin cô và Chu Dật trong sạch.

Bạch Thanh Thanh bây giờ không làm gì cả, nhưng Du Ân vẫn cảm thấy sau khi cô gặp Phó Đình Viễn, cô sẽ chủ động nói chuyện với anh và suy nghĩ trước các biện pháp đối phó.

Phó Đình Viễn vốn không muốn cô có quan hệ với Chu Dật, bây giờ anh biết cô đã ăn tối với Chu Dật khi anh đến Mỹ, thậm chí còn gây ra chuyện như vậy, không biết anh sẽ tức giận như thế nào.

Nghĩ đến những điều này, Du Ân cũng rất đau đầu.

Khi trời gần tối, Du Ân nhận được một cuộc gọi từ tài xế của Phó Đình Viễn: “Cô Du, sếp Phó vừa liên lạc với tôi và nói rằng hai mươi phút nữa sẽ gặp ở tầng dưới, lên đường quay về Giang Thành.”

“Được, cảm ơn.” Du Ân cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn máy tính, đứng dậy rời đi.

Số phòng của Phó Đình Viễn, tài xế đã nói trước với cô, vì vậy cô đi thẳng đến phòng của Phó Đình Viễn.

Trong phòng.

Phó Đình Viễn đã chìm vào giấc ngủ sâu và hoàn toàn hồi phục lại, điều đầu tiên anh làm sau khi tỉnh dậy là gọi điện cho tài xế, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chỉ là anh vừa ra khỏi phòng tắm thì có tiếng gõ cửa.

Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ai đó?”

Theo lý thì anh đã bảo tài xế 20 phút nữa gặp ở tầng dưới, chắc hẳn tài xế sẽ không gõ cửa nữa chứ.

“Là em.” Đang lúc anh tự hỏi là ai gõ cửa, ngoài cửa truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Phó Đình Viễn ngây ngẩn cả nguowif, Du Ân?

Không thể nào?

Không phải cô vẫn ở Bắc Kinh sao?

Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ là bởi vì quá nhớ cô mà sinh ra ảo giác sao?

Tiếng gõ cửa lại vang lên, kèm theo một giọng nữ quen thuộc: “Phó Đình Viễn, anh có ở đó không?”

Lần này Phó Đình Viễn thực sự nghe rõ và xác nhận rằng đó thực sự là Du Ân.

Anh định thần lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ bước về phía cửa rồi vội vàng mở cửa ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play