Chương 912

Trên đường đi, Du Ân không để ý đến Phó Đình Viễn, chiếc xe dừng lại trước biệt thự nơi Diệp Văn tặng cô. Phó Đình Viễn xuống xe và giúp cô dỡ vali, cô xách vali bước vào nhà, không thèm quay đầu lại, cũng chẳng nhìn Phó Đình Viễn cái nào.

Tài xế liếc nhìn Phó Đình Viễn, người đang đứng ở đó trông mong nhìn bóng lưng Du Ân: “Sếp Phó, anh vẫn đến công ty à?”

“Đi.” Phó Đình Viễn thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại trong xe: “Bây giờ đuổi theo dỗ cô ấy, có lẽ sẽ chỉ khiến cô ấy càng thêm tức giận.”

Thế nên sau đó tài xế đã chở Phó Đình Viễn đến công ty.

Du Ân nghe thấy tiếng xe rời đi, biết chắc Phó Đình Viễn không đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô thực sự cần bình tĩnh lại, cũng thực sự tức giận với Phó Đình Viễn.

Anh đúng là điên rồ khi có thể bịa ra những lời nói dối lố bịch như mức mất trí nhớ để lừa dối cô.

Nhưng thật ra, cô cũng biết rằng, như anh nói, anh chỉ muốn cô quay lại với anh…

Ngoài khó chịu, cô không phải không có những cảm xúc khác.

Phó Đình Viễn đến Phó thị để giải quyết công việc, nhưng tâm trạng không tốt chút nào.

Chu Nam đi ra từ văn phòng của Phó Đình Viễn, lén gửi một tin nhắn cho chị gái Chu Mi nhà mình hỏi: “Sếp Phó cãi nhau với cô Du hả?”

“Không, họ rất ân ái mà.” Chu Mi nói thật.

Chu Nam hoang mang: “Vậy tại sao sắc mặt của sếp Phó trông như tình cảm không thuận lợi vậy?”

Chu Mi cũng ngẩn ra: “Vậy chị cũng không biết nữa. Dù sao mấy ngày ở đây bọn họ đều rất tốt, trước khi rời đi cũng rất ngọt ngào.”

Chu Nam không hỏi ra được gì, đành phải cất điện thoại di động.

Không biết đến bao giờ sếp Phó của họ mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc có vợ con sưởi ấm đầu giường, đó mới là chuyện tốt tạo phúc cho toàn Phó thị.

Phó Đình Viễn đang buồn chán trong văn phòng thì Dịch Thận Chi gọi cho anh.

“Có chuyện gì sao?” Anh tức giận hỏi.

Dịch Thần Chi bất mãn nói: “Cậu ăn thuốc nổ à?”

Phó Đình Viễn đáp lại bằng một cái khịt mũi lạnh lùng. Dịch Thần Chi biết anh đang có tâm trạng không tốt, nhưng vẫn mặt dày nói: “Cô ấy… thế nào rồi?”

“Ai thế nào?” Phó Đình Viễn biết anh đang hỏi Chu Mi, nhưng cố tình gây khó dễ cho anh ta. Ai bảo Dịch Thận Chi tự đâm vào họng súng khi anh đang khó chịu chứ.

Dịch Thần Chi nghiến răng nghiến lợi: “Chu Mi!”

Trong lòng Dịch Thận Chi phun nhổ Phó Đình Viễn. Chắc là anh thật sự ăn thuốc nổ rồi cũng nên!

Phó Đình Viễn lại chặn họng Dịch Thận Chi bằng một câu: “Tự cậu không đi hỏi cô ấy đi?”

Dịch Thận Chi: “…”

Nếu có thể hỏi, còn tìm đến anh làm gì?

“Nếu không muốn có thêm bất kỳ giao thoa nào nữa, cậu còn quan tâm đến cô ấy sống tốt hay không làm gì? Nếu còn nhớ thương thì tự tới mà hỏi.” Phó Đình Viễn cũng không phải hoàn toàn chỉ giận Dịch Thận Chi nên mới nói lời vô tình như vậy, mà là nói sự thật về tình hình hiện tại giữa Dịch Thận Chi và Chu Mi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play