Du Ân không để ý tới sắc mặt đa dạng của Phó Đình Viễn, cô chẳng muốn nói nhiều với anh, vì thế sau khi chào hỏi thì nói: “Tôi đi trước.”

Coi Phó Đình Viễn và Chu Mi là đối tác bình thường nhất.

Du Ân sau khi rời đi, Tô Ngưng nhìn chằm chằm Phó Đình Viễn nói: “Sếp Phủ, anh chẳng phải giao cho trợ lý Chu toàn quyền xử lý hạng mục này rồi mà? Sao lúc nào cũng thấy anh xuất hiện thế?”

Chu Mi trả lời thay Phó Đình Viễn: “Lần này đổi đạo diễn, chuyện quan trọng, nên sếp Phó đặc biệt tới họp chỉ đạo.

Tô Ngưng cười haha: “Chỉ sợ là có người ủ mưu gì thôi, vô duyên thì gặp cũng khó.”

Tô Ngưng nói xong giẫm giày cao gót nghênh ngang bỏ đi, Phó Đình Viễn bị lời Tô Ngưng chọc tức tới bật cười.

Anh còn nhớ, Du Ân ngày đầu tiên về nước họ gặp nhau ở Chung Đình, anh lúc ấy nói với Tô Ngưng một câu “Có duyên thì sẽ gặp lại nhau”, không ngờ hôm nay Tô Ngưng lại đốp lại anh một câu “Vô duyên thì gặp cũng khó.

Người chấp nhận đủ điều như Tô Ngưng, không biết sao lại làm bạn thân được với một người tính cách bình thản như Du Ân nữa.

Lúc Du Ân vào phòng họp, Chung Văn Thành đã ở đấy rồi, đang cúi đầu đọc tài liệu.

Chung Văn Thành từng là idol, giá trị nhan sắc không chỉ được, gần như 360 độ không góc chết, quay góc máy nào cũng được.

Nhưng có lẽ vì xuất phát từ idol. Nên khí chất của anh nho nhã hơn Phó Đình Viễn nhiều.

Phó Đình Viễn dù sao cũng xuất thân từ gia đình thương nghiệp, từ nhỏ đã quen với thương trường, nên toàn thân tản ra vẻ kiên định hung tàn, còn có khí lạnh người khác chớ lại gần.

Du An giờ cảm thấy, vẫn là đàn ông bình đạm như gió xuân Chung Văn Thành làm người ta thoải mái hơn, không biết năm ấy cô bị cái giống gì, lại đi thích cái kiểu xa cách như Phó Đình Viễn nữa.

Tuổi trẻ ai mà chẳng yêu nhầm chứ?

Giờ lạc đường biết quay đầu, cũng không muộn.

Sau khi thấy cô đi vào, Chung Văn Thành đầu tiên giật mình, sau đó ngạc nhiên không thôi mà khen cô: “Hôm nay cô đẹp thật đấy.”

“Cảm ơn.” Du Ân hơi ngại, sau khi ngồi xuống bên cạnh Chung Văn Thành hỏi ông: “Sếp Chung, sao tự nhiên ông lại quyết định làm đạo diễn bộ phim này thế?”

Chung Văn Thành nở nụ cười: “So với chuyện để người khác chỉ đạo gây ra chậm trễ tiến độ, không bằng tôi tự mình làm.”

“Nhưng công việc đạo diễn rất vất vả, thế này chẳng phải ông sẽ càng bận hơn sao?” Du Ân trong lòng có phần áy náy.

Nếu không phải vì chuyện cô gây ra, Chung Văn Thành chỉ cần làm một ông chủ xử lý tình hình chung thôi, mà không phải trực tiếp làm đạo diễn vừa bận vừa mệt.

Chung Văn Thành tất nhiên biết được suy nghĩ của cô, dịu dàng nói: “Không có gì, dù sao tôi cũng luôn muốn thử trải nghiệm lĩnh vực đạo diễn này.”

Dù sao… Nhóm hợp tác với ông cũng sắp trở lại rồi, sau này ông có thể giao chuyện công ty cho họ xử lý.

Du Ân vẫn nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, sếp Chung, đều là chuyện do tôi gây ra…”

Chung Văn Thành ấm áp động viên cô: “Không liên quan tới cô, đừng nghĩ nhiều.”

Lúc Phó Đình Viễn vào phòng họp, đúng lúc thấy cảnh Chung Văn Thành cúi đầu dịu dàng dỗ Du Ân.

Sắc mặt Phó Đình Viên khó chịu liếc nhìn Chung Văn Thành, đám Thôi Thiên Tường không phải người tốt, Chung Văn Thành cũng chẳng khá hơn.

Phó Đình Viễn hơi hối hận đồng ý cho Chung Văn Thành làm đạo diễn rồi, đây chẳng phải cho Chung Văn Thành cơ hội hưởng lợi sao?

Sau đó cuộc họp bắt đầu, Phó Đình Viễn ngồi ở vị trí chủ toạ, chỗ của anh, ngẩng đầu vừa vặn thấy cần cổ trắng ngần thon dài, còn có vành tai xinh xắn của Du Ân.

Cổ họng đột nhiên khô nóng, anh mở chai nước suối trước mặt ra uống mấy ngụm.

Di động đặt trên bàn rung lên, anh nhìn qua, là tin nhắn Dịch Thận Chi gửi đến cho anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play