Chương 862
Phó Đình Viễn không yên tâm, nhìn cô chằm chằm: “Vậy em đừng bỏ anh đi.”
“Được.” Du Ân mệt mỏi đồng ý.
Lúc này Phó Đình Viễn mới thả cô ra. Du Ân bảo anh lên giường nằm nhưng anh vẫn dính lấy cô như cũ, còn kéo tay cô ra hiệu cho cô ngồi xuống giường với anh.
Du Ân không nói gì, chỉ cúi người ghé sát lại gần Phó Đình Viễn. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn anh ở một khoảng cách cực gần.
Mục đích Du Ân làm vậy là muốn nhìn thật kỹ mỗi một cảm xúc hiện lên nơi đáy mắt Phó Đình Viễn, từ đó đưa ra phát đoán xem rốt cuộc có phải anh đang diễn trò hay không.
Nhưng Phó Đình Viễn lại đột ngột quay đầu sang chỗ khác, nói: “Em đừng nhìn anh như vậy.”
Du Ân khó hiểu hỏi ngược lại: “Sao thế?”
Yết hầu Phó Đình Viễn lăn lên lộn xuống mấy lần, khó khăn nói hết câu: “Anh có phản ứng mất.”
Du Ân trợn mắt há mồm, sau khi hoàn hồn thì lập tức rút mạnh tay mình về, bật dậy khỏi giường.
Anh đúng là… đúng là không biết xấu hổ!
Phó Đình Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội, cô không biết với anh mà nói, bầu không khí ban nãy đã dày vò anh tới cỡ nào đâu.
Đôi môi mềm mại của cô đang ở ngay trước mắt anh, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô nhẹ nhàng chui vào trong mũi, trong đầu anh lập tức hiện lên vô số hình ảnh của hai người họ trong đêm tối, thử hỏi sao có thể không cứng cho được?
Du Ân bị câu nói không biết xấu hổ của Phó Đình Viễn chọc giận, mặt mày đỏ ửng cả lên: “Phó Đình Viễn…”
Cô vừa rống tên anh một cái, anh lập tức giơ tay ôm trán, thống khổ cau mày nói: “Sao đầu anh đau quá vậy?”
Du Ân làm gì còn tâm trạng mắng chửi anh nữa, vội vàng tiến lên hỏi han: “Đau lắm hả? Có cần tôi kêu bác sĩ đến kiểm tra cho anh không?”
Vì để trông càng thêm thật, Phó Đình Viễn gật đầu đồng ý: “Được.”
Dù sao có gọi bác sĩ tới thì cũng chỉ phóng đại bệnh tình của anh lên thôi. Như vậy sẽ càng khiến cô tin rằng anh bị mất trí nhớ thật.
Chỉ lát sau bác sĩ đã tới nơi. Sau khi kiểm tra cho Phó Đình Viễn một hồi, ông ta quay sang nói với Du Ân: “Có thể là do vừa nãy được gặp lại cô nên cảm xúc của tổng giám đốc Phó hơi kích động quá mức, dẫn tới đau đầu, tôi đề nghị nên để anh ấy nghỉ ngơi thêm một chút.”
“Tôi biết rồi.” Du Ân đồng ý, sau đó đi theo sau bác sĩ ra ngoài.
Du Ân nhìn Phó Đình Viễn nằm trên giường bệnh, nhỏ giọng dặn dò: “Anh ngủ một giấc đi.”
Phó Đình Viễn kéo tay cô lại, quấn lấy cô, nói: “Em ngủ với anh đi.”
Du Ân không nói gì, liếc mắt nhìn thoáng qua bàn tay bị anh nắm chặt, hình như từ lúc cô bước vào căn phòng này tới giờ, anh chưa từng buông cô ra dù chỉ một giây. Nếu không ôm cô thì cũng là nắm lấy tay cô.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà lúc ngủ vẫn còn cần người khác ngủ cùng thế?” Cô thật sự không muốn ở chung một chỗ với anh: “Tôi vẫn còn nhiều việc cần xử lý lắm.”