Chương 842

Bạch Thanh Thanh kêu lên đau đớn, Phó Đình Viễn cũng đã nghe thấy âm thanh đó, anh tàn nhẫn nói: “Nếu ông còn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ đó, vậy hãy thu dọn đồ đạc cút khỏi Tinh Sang đi.”

Phó Đình Viễn nói xong bèn cúp điện thoại, Thiệu Kinh cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.

Ông ta biết Phó Đình Viễn muốn đá ông ta ra rất dễ dàng, ông ta cũng biết nếu Phó Đình Viễn nổi giận thì tuyệt đối sẽ không nương tay, ông ta cũng biết nếu ông ta không có Tinh Sang thì sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.

Nghĩ đến đây, ông ta chỉ tay vào Bạch Thanh Thanh đang nằm trên giường: “Cút ngay cho tôi.”

“Thiệu Kinh…” Bạch Thanh Thanh quỳ trên mặt đất khóc lóc rất thảm thiết.

Thiệu Kinh bực bội, đứng dậy mặc quần áo rời đi.

Để tránh dây dưa với Bạch Thanh Thanh, ông ta đã mua vé máy bay bay thẳng sang Mỹ tìm vợ con.

Tai tiếng của Tử Dạ đã sục sôi trên mạng mấy ngày nay, chỉ sợ là tết này không còn mặt mũi nào để về.

Nhưng cuộc sống của Du Ân rất thoải mái, đây chính là một cái tết hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, bởi vì có hương vị tình thân bao quanh cô.

Buổi tối giao thừa, nhà họ Diệp quây quần bên ông bà cụ, rất vui vẻ và đầm ấm.

Người ta luôn nói nhà giàu rất bỉ ổi và bạc tình, nhưng với Du Ân, nhà họ Diệp rất hiền lành và đầy ắp tình yêu thương.

Phía trên Diệp Văn còn có hai anh trai và một chị gái, anh em cung kính, mối quan hệ giữa chị em bạn dì cũng rất hòa thuận. Bác cả và bác hai đã tặng cho Du Ân một món quà rất xa xỉ, hơn nữa anh chị họ cũng tặng quà, Du Ân nhận tiền lì xì và quà cáp cũng phải chùn tay.

So với sự náo nhiệt bên phía Du Ân thì bên phía Phó Đình Viễn rất cô quạnh.

Anh và ông cụ ngồi đối diện nhau trong căn phòng ăn rất lớn, lại càng vắng vẻ và cô quạnh.

Vì năm nay Phó Thiến Thiến đã ra nước ngoài với Phó Giang và Đổng Văn Huệ nên ông cụ không gọi những người của các chi trong họ đến đây. Ngày trước vào dịp tết cũng rất vui, mọi người đều cùng nhau đón mừng năm mới, nhưng năm nay… chẳng ai có tâm trạng đó.

Hơn nữa Phó Đình Viễn và Du Ân vẫn là tình trạng đó, ông cụ nhìn cháu trai rầu rĩ không vui, bèn cầm đũa lên trước, mở miệng: “Được rồi, ăn cơm đi.”

“Năm mới rồi, cố gắng theo đuổi vợ cho bằng được.”

Phó Đình Viễn: “…”

Anh luôn cảm giác như ông cụ cố ý nói như thế, cũng luôn cảm giác được ông cụ đang nhìn anh đầy châm biếm.

Cũng phải thôi, lúc trước anh nhất quyết chống lại ông cụ, ép bằng được Du Ân phải bỏ đi, giờ ông cụ thấy hả hê cũng là chuyện thường.

Sau khi ăn mấy miếng đồ ăn, ông cụ dặn dò: “Mấy hôm nay nghỉ lễ cũng không có gì làm, cháu không cần phải ở với ông cả ngày đâu, ngày mai cháu hãy đi Bắc Kinh đi.”

“Không phải cháu đã mua nhà ở tầng dưới nhà người ta à? Còn không giả bộ vô tình gặp gỡ này nọ đi?”

Phó Đình Viễn trợn mắt nhìn ông cụ, sao ông lại biết chuyện này nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play