Chương 826

Quả nhiên, Phó Đình Viễn lại gọi tới lần nữa, Du Ân điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó bắt máy: “Alo…”

“Khóc à?” Du Ân cũng không ngờ tới, cô mới chỉ nói có một chữ qua điện thoại thôi, nhưng Phó Đình Viễn vừa nghe đã phát hiện sự khác thường trong giọng nói của cô.

Cô vội tìm một lý do qua loa lấy lệ: “Vừa xem trailer của  “truyền kỳ Dung Phi”, cảm động quá.”

Không để Phó Đình Viễn có cơ hội kịp nói thêm cái gì, cô đã mở miệng trước: “Phó Đình Viễn, sau này anh không cần phải gọi điện cho em nữa.”

Quả nhiên, người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi ngừng lại một chút, sau đó có chút bi thương hỏi: “Vì sao?”

Du Ân hít sâu một hơi, mở miệng: “Có một số chuyện em đã muốn nói với anh từ lâu, kỳ thật từ trước tới giờ em chỉ là đang diễn kịch mà thôi.”

“Có ý gì?” Giọng nói của Phó Đình Viễn trầm đi vài phần.

“Trong khoảng thời gian này, em ở bên anh chỉ là hư tình giả ý mà thôi, thật lòng em không hề muốn quay lại với anh, em chỉ là đang lợi dụng để trả thù anh thôi.” Du Ân siết chặt điện thoại di động, nói tiếp: “Em vẫn còn oán hận ba năm trước anh đối xử tàn nhẫn với em, cho nên giờ em muốn anh nếm trải cảm giác này.”

“Hiện tại em đã biết anh yêu em, mục đích của em đã đạt được rồi.”

“Phó Đình Viễn, cảm giác khi yêu một người sâu đậm nhưng bị chính người đó phớt lờ và làm tổn thương thế nào?”

Du Ân cũng không biết vì sao cô lại nói ra được những lời này một cách hoàn chỉnh như vậy, cô chỉ biết rằng sau khi nói xong, nước mắt cô không nghe lời tự động tuôn rơi, nhưng vì không muốn để Phó Đình Viễn nghe được, cô giơ tay che kín miệng, để những giọt nước mắt đó chảy xuống trong thầm lặng.

Đầu dây bên kia không truyền đến bất cứ tiếng động nào, quả nhiên, Phó Đình Viễn đã thật sự rơi vào trầm mặc.

Du Ân lau nước mắt, cô có thể tưởng tượng ra được nét mặt của Phó Đình Viễn giờ phút này, nhất định là đang khiếp sợ cực độ, hay thậm chí là không tin vào những gì mà anh vừa nghe được, sau khi nỗi khiếp sợ qua đi sẽ là nỗi bi thương tận cùng, hóa ra những ngày qua cô đối với anh chỉ là tình hư ý giả.

Cô siết chặt điện thoại di động, cố ý biến tấu để giọng điệu mình nghe thật hờ hững: “Lời cần nói em cũng đã nói rõ rồi, sau này không cần liên lạc nữa.”

Dứt lời, cô tính ngắt điện thoại.

“Anh không tin!” Bên tai truyền đến tiếng gào rống tràn ngập phẫn nộ của Phó Đình Viễn: “Anh không tin em chỉ là đang trả thù anh, anh không tin em là loại người tâm địa độc ác như vậy!”

Du Ân cố gắng kìm nén nỗi đau, nói với giọng điệu trào phúng: “Phó Đình Viễn, anh cũng hay thật đấy chứ, tại sao nhỉ? Sao lại chỉ có thể là anh làm tổn thương người khác, mà người khác không thể trả thù anh?”

“Ai cho anh tự tin rằng tôi sẽ thật sự hồi tâm chuyển ý hả? Ai cho anh tự tin rằng tôi còn yêu anh chứ?”

“Phó Đình Viễn, sẽ chẳng có người nào tình nguyện đứng một chỗ chờ đợi mãi một người, và tôi cũng vậy.” Du Ân lại tiếp tục nói ra một câu khó nghe, nói xong cô liền cắt đứt điện thoại, sau đó chuyển số điện thoại của Phó Đình Viễn vào danh sách đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play