Chương 811

Rõ ràng người hâm mộ là Tô Ngưng, được không? Cô chỉ tán thành câu nói của Tô Ngưng mà thôi.

Phó Đình Viễn nói tiếp: “Trước đây anh từng công khai muốn quay lại với em, chẳng lẽ thái độ của anh chưa đủ nam tính sao?”

Đối mặt với sự so đo vô cớ của anh, Du Ân hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Thế là cô đành phải ra hiệu với anh rằng, đồ ăn trên bàn sắp nguội hết rồi: “Anh mau ăn cơm đi.”

Phó Đình Viễn mím môi nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng cũng cúi đầu ăn cơm.

Anh biết bây giờ anh có nói gì đi chăng nữa, cũng không nhận được câu trả lời trực tiếp từ cô.

Ngay cả việc lấy lòng, cô cũng không nói thẳng với anh, mà âm thầm nấu một bàn thức ăn rồi đăng lên vòng bạn bè để gợi ý cho anh.

Hai người bình tĩnh ăn xong bữa tối, Phó Đình Viễn chủ động thu dọn bát đũa giúp Du Ân, còn ân cần đặt vào máy rửa bát.

Du Ân đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn từng hành động cử chỉ của anh, đến khi anh xoay người lại định nói chuyện với cô, cô mới hờ hững nói: “Anh đừng hòng nghĩ đến việc tối nay sẽ được ở lại đây, cuối năm rồi, em không muốn lên hot search nữa đâu.”

Phó Đình Viễn: “…”

Cô thật sự rất thông minh, vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của anh.

Dưới sự bất đắc dĩ, anh đành phải đổi giọng nói: “Ngày mai anh sẽ chở em ra sân bay.”

“Được.” Du Ân biết nếu cô không đồng ý, chắc chắn anh sẽ lựa chọn ở lại đêm nay.

Phó Đình Viễn lưu luyến rời đi, cả đêm hai người đều ngủ rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, lúc Phó Đình Viễn chuẩn bị chở Du Ân ra sân bay, Tô Ngưng mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài, chỉ lộ ra mỗi gương mặt, cầm một chiếc túi, vội vàng đến tìm Du Ân.

“Sau khi đóng máy, Chung Văn Thành đã trở về quê rồi. Dù sao cũng gần đến tết rồi, anh ấy nói rằng sợ năm nay ba mình ăn tết một mình sẽ buồn nên về sớm một chút.” Cô ấy đưa chiếc túi trong tay cho Du Ân, rồi lên tiếng giải thích: “Anh ấy đã nhờ tớ mang quà đến tặng cho cậu.”

Phó Đình Viễn đứng bên cạnh khịt mũi hừ lạnh.

Tô Ngưng chẳng hề khách sáo lườm anh, rồi nói với Du Ân: “Bên trong là bộ đồ ăn nổi tiếng mà cậu rất thích đó.”

Du Ân lấy ra xem, nhất thời vui vẻ cười tươi như hoa: “Đẹp quá!”

Trước mặt Phó Đình Viễn, Du Ân ngại nói ra rằng mình đã thích bộ đồ ăn này từ lâu, bằng không anh sẽ lại ghen tuông.

Tô Ngưng khinh bỉ liếc nhìn Phó Đình Viễn, Chung Văn Thành thật sự rất giỏi chọn quà.

Mặc dù nó không đắt tiền, nhưng lại trúng sở thích của Du Ân, khiến Du Ân có thể cam tâm tình nguyện nhận lấy mà chẳng hề bị áp lực.

Còn Phó Đình Viễn thì hoàn toàn ngược lại, phương thức dùng máy bay không người lái để tỏ tình, huy động nhân lực như thế đã khiến Du Ân suýt bị anh dọa cho sợ chết khiếp. Mặc dù cách này vô cùng lãng mạn, khiến người khác cả đời khó quên, nhưng trong lòng Du Ân cũng chịu đựng rất nhiều áp lực.

Anh đâu có tỏ tình, rõ ràng anh đang ép hôn.

Phó Đình Viễn không cố gắng học theo cách tặng quà của Chung Văn Thành, ngược lại còn châm chọc người ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play