Chương 798

Du Ân sắp tức nghẹn mà chết, anh có làm sao không vậy?

Cô cắn răng trừng mắt người đàn ông đẹp mã đang ở gần trong gang tấc, rất muốn cắn anh một cái.

Nếu không phải hành động này quá mờ ám, cô phải cắn nát mặt anh!

Phó Đình Viễn rất ít khi thấy Du Ân tức cắn răng nghiến lợi thế này, đa số toàn thấy cô ôn hoà, chẳng bao giờ tức giận.

Bây giờ nhìn cô tức giận mắt mũi trừng trừng lại vô cùng sinh động, anh cảm thấy rất thú vị, không nhịn được mà bật cười.

Nụ cười này của anh khiến cô bộc phát, giữa lúc xúc động, cô rút tay ra kéo mặt anh tới, nhào tới cắn một phát thật mạnh lên đó.

Một phát cắn của cô khiến thế giới tĩnh lặng trở lại, Phó Đình Viễn cứng đờ cả người, Du Ân bình tĩnh lại thì xấu hổ đỏ cả mặt.

“Em… ưm…” Cô muốn giải thích gì đó nhưng giây tiếp theo môi cô đã bị một đôi môi mềm mại khác hôn lấy, cô chỉ còn biết phát ra những âm thanh len lỏi giữa kẽ răng.

Phó Đình Viễn đã muốn hôn cô từ nãy, nhưng để ý cảm xúc của cô mới không làm liều.

Giờ cô cắn anh một phát như thế, anh lập tức tìm được một lí do hợp lí.

Nếu sau đó cô còn giận thì anh cứ nói do cô hôn anh trước là được.

Quả nhiên anh đoán không sai, anh vẫn còn lưu luyến mà rời khỏi đôi môi cô, cô lại lập tức nói: “Anh…”

“Là em hôn anh trước mà.”, Phó Đình Viễn mặt dày cho tới giây cuối cùng, Du Ân sắp tức khóc rồi.

“Anh đứng dậy cho em!”, Du Ân nghĩ anh hôn cũng hôn rồi, cũng nên thả cô ra rồi chứ.

Ai ngờ Phó Đình Viễn lại nhào tới tiếp tục hôn cô, Phó Đình Viễn lại nghĩ nếu đã hôn rồi thì hôn cho bõ.

Ban nãy chỉ là nghỉ giữa hiệp, miễn cho cô thở không được.

Cân nhắc xong xuôi, cho dù trong lòng Du Ân có kháng cự tiếp xúc với anh cỡ nào thì trái tim cô vẫn không nỡ bỏ rơi anh.

Lí trí cô kiềm chế cô tiếp xúc với anh, nhưng anh lại lấy sự thân mật để đánh bại kháng cự của cô.

Phó Đình Viễn lưu luyến khoé môi cô, nhìn vào mắt cô rồi nỉ non tỏ tình: “Anh mãi mãi chỉ có một người con gái là em thôi, trước kia chưa có người nào, bây giờ không có, sau này càng không.”

Anh từng quen Thẩm Dao, nhưng chưa xảy ra quan hệ xác thịt.

Sau này cũng sẽ không thích ai khác, kiểu người như Bạch Thanh Thanh trong mắt anh cũng chỉ như một chú hề không hơn.

“Nếu em không làm hoà với anh thì anh làm hoà thượng cả đời.” Những gì anh vừa nói không khác gì đang uy hiếp, anh còn cắn nhẹ lên cằm cô một cái.

Du Ân lòng rối như tơ vò, đưa tay lên đẩy anh: “Anh không sợ nhịn đến hỏng cả người là được, tôi chả thèm quan tâm anh làm gì.”

Cô nói xong thì xuống giường nhặt chăn và gối lên, nhét chúng vào lòng anh rồi đuổi anh ra.

Phó Đình Viễn thoả nỗi nhớ mong rồi thì cũng chẳng đeo bám cô nữa.

Anh ra ngoài xe lấy đồ ngủ và đồ dùng cá nhân, tắm rửa vệ sinh sạch sẽ rồi thì thoải mái nằm ra sofa ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play